Sổ Tay Công Lược Pháp Hải

Chương 16: Khuất phục

Tiểu Thanh cúi đầu nhìn cô nương ngất xỉu, trên mặt còn nước mắt, xem ra cô nương này tuy có chút nhu nhược, nhưng lại không hề khuất phục trước gấu đen tinh kia, nàng cũng không đành lòng mà xem cô nương này là tấm đệm lưng mà nằm xuống. Bất quá cũng không còn biện pháp nào, nàng chỉ có thể hướng cục đá mà ngồi xuống.

Ngồi một hồi lâu, nghe được tiếng nước tí tách tí tách ngoài sơn động, trời mưa rồi, sắc trời cũng tối sầm xuống, trong núi cũng lạnh hơn một chút, nàng và cô nương ngất xỉu lại được ngồi cách cửa động không xa, gió lạnh thổi một cái, cả ngươi giống như đang bị đông lạnh. Cô nương bị dọa sợ té xỉu cũng đã bị gió lạnh làm cho tỉnh, nàng mơ mơ màng màng mà tỉnh dậy, lại thấy Tiểu Thanh ở kế bên, bị dọa đến mở to hai mắt, nói:"ngươi...". Nhưng nửa ngày, cũng không nghe được chữ thứ hai, Tiểu Thanh thở dài, nói: "Ngươi sợ cái gì? Ta nếu cùng bọn họ là đồng bọn của nhau, thì còn có thể bị trói ở đây sao?"

Nói những lời này đó xong, cô nương kia liền tin tưởng, nhưng như cũ vẫn sợ Tiểu Thanh, nói: “Nhưng ngươi cũng là…… Yêu.”

“Đúng vậy, nhưng ta lại là thỏ tinh a, chỉ thích ăn củ cải cùng rau xanh, ngươi đừng sợ.” Tiểu Thanh nói dối mà không đổi sắc mặt, lại hỏi: “Ngươi có thể cùng ta nói một câu, ngươi tên gì? Những cô nương trong động này đều là bị bắt tới?”

“Ta tên Diệp Tú Vân, ta và ngươi là bị bắt cùng một ngày, lúc trước nghe một người, không, là một yêu quái nói, những cô nương ở đây đều là bị bắt tới, chỉ là những cô nương này đều đến từ các thôn ở trên núi, vì dân không nhiều nên chắc sẽ không có người tìm, vì đã bắt được quá nhiều cô nương ở trên núi mà chưa xảy ra chuyện gì, nên lá gan của đại sơn vương này càng lớn hơn, liền xuống thành Hàng Châu tìm người mới, do đó ngay ngày hội hoa đăng chúng đã bắt các cô nương khác.” Diệp Tú Vân đem những gì mình biết lể cho Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh nhíu nhíu mày: “Bắt cỡ bao nhiêu người? Nhưng nếu người bị bắt đi nhiều ngày, thì người trong nhà sẽ đi báo quan chứ ?”

“Tất nhiên là sẽ báo quan, chỉ là vách núi cực kỳ cao, có lẽ chỉ có yêu quái mới có thể đi lên, chỉ sợ quan binh tìm không ra, nếu thật là như vậy, ta thà là đầu đâm chết đi, tuyệt không sẽ khuất phục tên yêu quái kia!” Diệp Tú Vân căm giận nói.

“Đừng có gấp, có thể người bình thường không lên được, nhưng ngươi có biết ở Kim Sơn Tự có một hòa thượng rất lợi hại, tên là Pháp Hải, hắn thường xuyên đi bắt yêu, chỉ cần hắn nghe nói trong thành Hàng Châu có người mất tích, nhất định sẽ đi tìm nguyên nhân.” Tiểu Thanh an ủi Diệp Tú Vân.

Vừa nhắc đến Pháp Hải, thì ánh mắt của Diệp Tú Vân liền sáng lên, thanh âm cũng vang lên không ít: “Pháp Hải thiền sư, ta đương nhiên là biết, ngài ấy hàng yêu trừ ma làn cho thành Hàng Châu yên ổn, nhờ ngài ấy mà các yêu quái bình thường đều không dám lại gần thành Hàng Châu!”

“Phải không? Pháp Hải lợi hại như vậy a, vậy ngươi có biết vì sao ta lại có thể ở thành Hàng Châu mà Pháp Hải không thu phục ta không?” Tiểu Thanh làm điệu bộ thần bí làm cho Tú Vân tò mò. Quả nhiên nàng đoán không sai Diệp Tú Vân cảm thấy hứng thú, liền hỏi: “Vì cái gì a?”

Tiểu Thanh lại nở nụ cười thần bí: “Bởi vì ta là nữ đệ tử mà Pháp Hải thiền sư thu nhận!”

Diệp Tú Vân mở to hai mắt nhìn, đầy sự mong đợi: “Vậy ngươi có thể cứu chúng ta đi ra ngoài sao?”

Tiểu Thanh lắc đầu: “Đương nhiên không thể a, không phải ta đang bị trói sao? Vẫn là chờ Pháp Hải tới cứu đi.”

Tiểu Thanh mới vừa nói xong câu "chờ Pháp Hải tới cứu đi", liền không khỏi giật mình, nàng vì sao lại nghĩ đến Pháp Hải là người đầu tiên đến cứu nàng chứ, người mà nàng nghĩ đến đầu tiên không phải là tỷ tỷ sao?

Bó Yêu Thằng làm pháp lực của nàng không thể thi triển, ngoài động gió lạnh buốt, xuyên qua cửa động, thổi lên người các nàng, một trận lại một trận, Tiểu Thanh cùng Diệp Tú Vân gắt gao mà dựa vào nhau, nhưng vẫn như cũ mà lạnh thấu xương.

Nàng không khỏi ủ rũ, lại có chút oán trách Pháp Hải, lúc trước nàng ngày nào cũng thấy hắn vội vàng đi bắt yêu, như thế nào hiện tại đã hai ngày đi qua, mà còn chưa thấy hắn?

Diệp Tú Vân ngồi bên cạnh run bần bật, hướng Tiểu Thanh nhích lại gần, hỏi nàng: “Ngươi là nữ đệ tử của Pháp Hải thiền sư, vậy ngươi có pháp bảo nào có thể liên hệ với ngài không?”. Tiểu Thanh lắc lắc đầu, đương nhiên là không có loại pháp bảo này, nếu mà có thì trước đây tỷ tỷ còn có thể mấy ngày liền không tìm được nàng sao. Nhưng mà nhờ Diệp Tú Vân nói mà nàng mới nhớ ra trước đây cũng không biết con lừa trọc kia ở đã làm phép gì ở trên người nàng mà mỗi lần nàng đi đâu hắn đều biết, nhưng cách này cũng không dùng được Pháp Hải kia ghét bỏ nàng như vậy, sao có thể không có việc gì mà đi tìm nàng.

“Không có cách nào cả, chúng ta chủ có thể chờ thôi.” Tiểu Thanh bất đắc dĩ thở dài.

“Nhưng mà…… Ta sợ là mình chịu đựng không nổi.” Diệp Tú Vân dựa đầu mình lên vai Tiểu Thanh, cả người suy yếu mệt mỏi. Tiểu Thanh liền dùng trán của mình chạm vào trán Tú Vân kiểm tra độ ấm, nóng quá, xem ra Diệp Tú Vân là bị gió lạnh làm cho phòng hàn, cơ thể nóng cực kỳ, nhìn rất nghiêm trọng.

Đang không biết phải làm gì mới tốt, lại nghe Diệp Tú Vân nói: “Tiểu Thanh cô nương, ta sợ là đợi không được Pháp Hải thiền sư tới cứu chúng ta, nếu ngươi có thể đi ra ngoài, liền giúp ta một chuyện được không?”

Tiểu Thanh an ủi nàng nói: “Ngươi chỉ là nóng lên do phong hàn mà thôi, chờ Pháp Hải tới cứu ra ngoài, ngươi trở về uống mấy thang thuốc, lại nghỉ ngơi mấy ngày, rất mau sẽ khỏe lại, ngươi như thế nào liền cảm thấy chính mình sắp chết chứ?”

Nói xong, lại nhìn đến ánh mắt mong đợi của Diệp Tú Vân, Tiểu Thanh bất lực, chỉ có thể hỏi: “Chuyện gì? Ngươi nói đi.”

“Nhà ta ở tại thành đông hẻm Ngô Đồng, nhà thứ sáu bên phải, nếu ta trở về không được, mong rằng Tiểu Thanh cô nương có thể đi nhà ta nói một tiếng, kêu nhà ta người chớ có đau buồn.” Diệp Tú Vân chậm rãi nhắm mắt lại, hơi thở mỏng manh.

Tiểu Thanh buông tiếng thở dài, hạ quyết tâm lần này sau khi rời khỏi đây, nhất định phải tu hành thật tốt, không thể nào lại xảy ra tình trạng vừa tỉnh dậy là bị trói, đυ.ng một cái là bị lừa.

Cẩn thận ghi nhớ lời Diệp Tú Vân nói, Tiểu Thanh đột nhiên nhớ ra, hẻm Ngô Đồng? Hứa Tiên không phải cũng ở chỗ đó sao? Hoá ra Diệp Tú Vân cùng Hứa Tiên là hàng xóm a!Ngồi nhìn ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa động chiếu vào, Diệp Tú Vân vẫn chưa thấy tỉnh, hơi thở cũng ngày càng yếu đi, nếu cứ như vậy mà mặc kệ, nàng có lẽ phải đi báo tang chia buồn thật rồi. Tiểu Thanh bĩu môi, nhưng báo tang là việc của quạ đen? Nàng đi giành công việc của quạ đen làm gì?

Chung quy Tiểu Thanh vẫn là nhìn không được có một sinh mệnh chết đi trước mắt mình, nàng liền gọi Hầu Tinh:“Hồng mao, ngươi lại đây một chút!”

Hầu Tinh rất mau liền đi tới, thái độ cung kính: “Phu nhân, ta không phải tên Hồng Mao, ta tên là Tiểu Hồng.”

“…… Tùy tiện đi, cô nương bên cạnh ta bị phong hàn, ngươi xem có thể hay không cứu nàng?” Tiểu Thanh hỏi Hầu Tinh.

Hầu Tinh khó xử lắc đầu: “Này…… Không thể cứu, Đại vương phân phó, nếu có cô nương nào không may chết đi thì quăng vào núi cho sói ăn thịt, không được cứu."

Hôm qua, nhìn thấy các tiểu yêu đem theo mấy cô nương đi xuống núi, lúc trở về thì tay không thì Tiểu Thanh cũng đoán được vài phần.

Trầm mặc sau một lúc lâu, Tiểu Thanh hỏi: “Nếu ngươi đã gọi ta là phu nhân, ta đây kêu ngươi cứu người vậy mà ngươi lại không cứu?”

Hầu Tinh quyết đoán lắc đầu: “Không phải tiểu nhân không muốn nghe theo phu nhân, chỉ là Đại vương đã phân phó, chúng ta chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của ngài.”

Hừ! Thì ra làm phụ nhân không hề có một chỗ tốt nào cả! Không chỉ phải gọi tên gấu đen tinh kia là phu quân mà ngay cả một chút quyền lực cũng không có. Tiểu Thanh lắc đầu nhìn Diệp Tú Vân,làm sao bây giờ? Lẽ nào chỉ có thể mặc cho số phận phận ư?

Hầu Tinh lúc này đột nhiên nói: “Phu nhân, tuy rằng chúng ta không dám làm trái ý của Đại vương , bất quá chỉ cần người chịu thua làm cho Đại vương vui vẻ, Đại vương nhất thời cao hứng, liền chấp thuận cho người cứu cô nương này, cũng không phải không có khả năng.”

Nghe Hầu Tinh nói xong, Tiểu Thanh suy xét kỹ lưỡng một hồi, cảm thấy có chút đạo lý, không phải chỉ là làm cho tên gấu tinh kia vui vẻ sao? Hứ! Tiểu Thanh nàng đây cũng không phải là kẻ biết không biết thời thế. Nếu làm cho gấu tinh kia vui vẻ biết đâu hắn liền đem bó Yêu Thắng trên cổ tay nàng cởi ra, cứ cho là cởi bó Yêu Thắng ra rồi mà nàng đánh không lại hắn, nhưng nàng lại có thể chạy trốn a , đến lúc đó liền đi tìm Pháp Hải, để con lừa trọc này đi thu phục gấu tinh. Tính toán kỹ lưỡng xong, Tiểu Thanh hướng Hầu Tinh gật gật đầu: “Ngươi dẫn ta đi tìm Đại vương đi.”

Hầu Tinh ứng thanh “Được”, liền mang theo Tiểu Thanh hướng vào chỗ sâu trong sơn động đi đến.

Hầu Tinh mở cửa đá, ra Tiểu Thanh mới phát hiện trong động này thế nhưng lại còn có một động khác, trong động có rất nhiều đuốc đèn, gấu đen tinh ngồi trên ghế đá khoác đầy da lông của động vật, bên cạnh có một mỹ nhân rót rượu cho hắn, còn hắn thì trong tay ôm một mỹ nhân khác, nàng nhìn xuống một chút lại thấy một người đang bóp chân, cách đó không xa thì có một đám cô nương đang múa.Tiểu Thanh không khỏi tấm tắc hai tiếng, gấu đen tinh này thật rất biết cách hưởng thụ a, bắt một đám cô nương tới nào là đấm chân, rót rượu lại còn có cả múa.

Hầu Tinh bước nhanh đi đến trước mặt gấu đen tinh, nói mấy câu, Tiểu Thanh liền thấy gấu đen tinh kia đem ánh mắt nhìn nàng, tiếp theo liền đem mỹ nhân trong lòng ngực buông ra, hướng Tiểu Thanh cười nói: “Phu nhân đã tới a, mau tới đây!”

Hít một hơi thật sâu, Tiểu Thanh liền nâng bước đến bên gấu tinh.