Xe ngựa lắc qua lắc lại theo cả đường đi, cuối cùng cũng tới nhà Hứa Tiên.
Bạch Tố Trinh đi theo Hứa Tiên vào cửa, xa xa liền thấy một phu nhân hướng bọn họ chạy tới, mắt thấy dung nhan của phu nhân kia có vài phần tương tự Hứa Tiên , nghĩ đến hẳn là tỷ tỷ của chàng.
Tỷ tỷ nhìn thấy Hứa Tiên hốc mắt liền hồng, chạy nhanh tới chỗ hai người họ, một tay nắm thành quyền hướng ngực Hứa Tiên mà đánh, vừa đánh vừa khóc nói:" Đệ mấy ngày nay đi đâu? Đi đâu mà không nói trong nhà một tiếng, ta còn tưởng rằng đệ chết bên ngoài rồi." Hứa Tiên bởi vì hai ngày chưa ăn gì, mà giờ lại bị đánh, thân hình không vững muốn ngã xuống, Bạch Tố Trinh nhanh tay mới tiếp được. Hứa Tiên được Bạch Tố Trinh một tay đỡ, lại nhìn vẻ mặt nhẹ nhàng của Bạch Tố Trinh , cảm thấy có chút kỳ quái.
Hứa Kiều Dung lúc này mới để ý thấy Bạch Tố Trinh, một thân y phục trắng, mi cong như trăng khuyết, mắt sáng như ngọc, thanh lệ vô cùng, nhìn rất đoan trang, lại thấy nàng đỡ đệ đệ nhà mình, vội đem tay thu trở về, đem Hứa Tiên đỡ lên, cùng Bạch Tố Trinh đỡ Hứa Tiên vào nhà .
Hứa Tiên được Hứa Kiều Dung đỡ, nhìn về phía Bạch Tố Trinh thướt tha lả lướt, dáng người mỏng manh như cành liễu, vừa rồi cảm thấy nàng đỡ hắn thật là nhẹ nhàng, hẳn là ảo giác, huống hồ, Pháp Hải thiền sư cho hắn lá bùa có thể ngăn yêu quái không lại gần, Bạch cô nương chắc chắn chỉ là một cô nương bình thường .
Ba người hướng phòng khách đi đến, Bạch Tố Trinh hướng Hứa Kiều Dung nói: “Mấy ngày trước đây, Tố Trinh bị kẻ xấu chọc ghẹo rất may được Hứa công tử cứu giúp, chỉ là Hứa công tử đã nhiều ngày bị nhốt, lại không ăn không uống vài ngày, sắc mặt mới khó coi như vậy .”
Mắt thấy Hứa Kiều Dung không có ý tứ trách cứ mình , Bạch Tố Trinh tiếp tục nói: “Tiểu nữ cũng không có gì đáp tạ, chỉ có một chút ngân lượng tạ ơn Hứa công tử cứu giúp.”
Nói xong, đem cái rương trong tay đến trước mặt Hứa Kiều Dung. Hứa Kiều Dung còn chưa nói cái gì, liền thấy Hứa Tiên đứng lên, thần sắc kích động: “Tỷ tỷ, không thể nhận, chỉ là gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ.”
Bạch Tố Trinh trong lòng có chút hoảng, mắng thầm trong lòng đáng lẽ nên nói một mình với tỷ tỷ của Hứa Tiên thôi như nào lại nói trước mặt chàng thế này.
Hứa Kiều Dung nhìn đệ đệ, lại nhìn Bạch Tố Trinh, cười cười, đem cái rương đẩy lại phía Bạch Tố Trinh, nói: “Xác thật không nên tạ lễ quý trọng, đệ đệ nhà ta có lòng giúp người không cần tạ ơn lớn như vậy.”
Bạch Tố Trinh trong lòng thở dài, báo ân sao lại khó như vậy, giờ khắc này nàng chỉ có thể kiên trì nói: “Tổ tiên có gia huấn, có ân phải trả, tuy rằng trưởng bối nhà ta đã không còn, nhưng giáo huấn của tổ tiên là không thể quên, cho nên ân tình này Tố Trinh nhất định phải trả.” Nói xong, lại đem rương vàng đặt vào tay Hứa Kiều Dung.
Hứa Kiều Dung thấy Bạch Tố Trinh kiên quyết, lại nhìn đệ đệ ở một bên liều mạng lắc đầu, đột nhiên cười, hướng trên ghế ngồi xuống, lại kêu Bạch Tố Trinh ngồi xuống, nói: “Ngân lượng chúng ta ngàn lần không thể nhận, chỉ là đệ đệ đã tới tuổi lấy vợ, người xưa có câu ‘lấy thân báo đáp’, không biết Bạch cô nương thấy thế nào?”
Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh chấn kinh, lấy thân báo đáp? Nàng tới thành Hàng Châu là vì báo ân để thành tiên, không phải vì gả chồng a!
Nhìn gương mặt tươi cười của Hứa Kiều Dung , Bạch Tố Trinh trong lòng nhất thời rối bời, không biết nên nói cái gì mới đúng.
Một lát sau, lại nghe Hứa Kiều Dung nói: “Bạch cô nương tuy rằng tiền bạc nhiều nhưng trong nhà lại không có trưởng bối, đến ở thành Hàng Châu tìm nhân duyên cũng không dễ dàng, nhà của chúng ta tuy bần hàn, nhưng nhân phẩm của đệ ta rất tốt, cô nương nếu là gả vào đây, đệ đệ nhất định sẽ đối xử với cô nương thật tốt, nếu đệ đệ đối với cô nương không tốt, không sao cứ việc nói cho tỷ tỷ biết, tỷ tỷ sẽ thay cô nương giáo huấn hắn!”
…… Trong lòng Tố Trinh kêu gào? Nàng còn chưa có đáp ứng mà, nước mắt chảy ngược vào trong lòng, sớm biết báo ân khó như vậy, lúc trước liền không nên cùng Hồ Ly Tinh ở vách núi bên kia thổi phồng, nói cái gì mà chính mình nhất định có thể thành tiên, để rồi tới hoàn cảnh bây giờ, nàng mới phát giác ra được cùng Tiểu Thanh ở Nga Mi Sơn tu hành có bao nhiêu tốt a.
Nàng trầm mặc thật lâu, nhìn về phía Hứa Tiên, hy vọng chàng có thể nói vài câu ngăn cản Hứa Kiều Dung, nhưng mà chỉ thấy gò má Hứa Tiên đỏ bừng, không còn tái nhợt, giờ phút này nói không nên lời. Bạch Tố Trinh đỡ trán, cũng tại nhan sắc của nàng, Hứa Tiên nhất định là bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, không nghĩ tới Hứa Tiên cư nhiên không thích tiền tài mà thích mỹ nhân.
Còn có thể làm sao bây giờ? Bạch Tố Trinh chỉ có thể hướng Hứa Kiều Dung cười nói: “Thật là đa tạ Hứa tỷ tỷ nâng đỡ, chỉ là hôn sự cũng không thể để Tố Trinh một mình làm chủ……”
Hứa Kiều Dung cũng cười, tiểu cô nương chắc hẳn là đang thẹn thùng, huống hồ nếu muốn lo lắng thì cũng là nàng a, hàng xóm láng giềng không có ít nhà muốn đem con gái gả cho đệ đệ nàng, đáng tiếc nàng đều cảm thấy không tốt, hiện giờ lại gặp được cô nương mà đệ đệ cứu vừa xinh đẹp, lễ nghi lại tốt, vừa nhìn thì đã biết là con cái nhà có gia giáo, chỉ là trong nhà không còn trưởng bối, nhưng cũng không ngăn được thiện cảm của nàng dành cho Bạch cô nương này, nàng cùng đệ đệ rất xứng đôi.
“Kia cô nương về hãy suy nghĩ, ta thấy đệ đệ rất thích cô nương, mong rằng cô nương không phụ tâm ý của đệ đệ ta.” Hứa Kiều Dung đến gần Bạch Tố Trinh nắm lấy tay nói.
Bạch Tố Trinh gật đầu, liền muốn cáo từ, Hứa Tiên đứng dậy muốn tiễn, Hứa Kiều Dung vội nhìn hắn nói: “Đệ mau ngồi xuống, để tỷ tỷ tiễn Bạch cô nương.”
Bạch Tố Trinh cũng gật đầu, nhìn Hứa Tiên nói: " Đúng vậy, Hứa công tử vẫn là ngồi xuống đi, đã nhiều ngày hao tổn sức lực mau nghỉ ngơi tịnh dưỡng, qua ngày nữa ta lại đến thăm công tử.” Hứa Tiên gật đầu, trên mặt đỏ ửng lan đều tới cổ.
Bạch Tố Trinh cùng Hứa Kiều Dung từ biệt, ngồi trên xe ngựa hướng về Bạch phủ, nàng thở dài phải làm sao mới tốt? Hứa Tiên nếu thật sự coi trọng nàng, nàng mạnh mẽ cự tuyệt hôn sự này liền có chút không hiểu lễ nghĩa, dẫu sao nàng chỉ là có một chút tiền tài nhưng trong nhà lại không có trưởng bối còn mang theo hai muội muội.
Suy nghĩ hồi lâu, Bạch Tố Trinh vẫn không tìm được cách nào hay, có lẽ nànphải hiện nguyên hình một lần cho Hứa Tiên xem, nếu chàng biết nàng là Xà yêu còn dám cưới nàng không?
Lại một đêm trăng lên cao, Tiểu Thanh cầm rương vàng chuẩn bị đến phủ Huyện lệnh. Ngoài cửa phủ Huyện lệnh đều treo lụa trắng, ở trong gió bay tới bay lui thật là dọa người. Tiểu Thanh lắc đầu, nếu nàng không phải là yêu thì thật là không dám đến đây vào buổi tối. Lẻn vào căn phòng Huyện lệnh chết, Tiểu Thanh đem trương vàng ném lên trên bàn, xoay người chuẩn bị đi liền nhìn thấy một bóng người xẹt qua, lát sau âm thanh cũng vang lên.
Nghe giọng của Huyện lệnh phu nhân oán hận nói:" Đã ba ngày đi qua vẫn chưa tìm được rương vàng, cha của ngươi cướp đoạt của cải bá tánh nửa đời người, giờ đây cũng còn lại mấy rương vàng, hiện giờ qua đời rồi cũng không lưu lại chỗ ta một ít, còn ngươi cũng thật là bất hiếu, cha ngươi chết mà ngươi lại ở bên ngoài nhiều ngày, ta tìm cũng không thấy ngươi, vậy mà hôm nay cũng biết về nhà rồi à."
Theo sau nghe được một giọng nam:“ Nhi tử biết sai rồi, chỉ là mẫu thân người muốn tìm lại rương vàng bị nữ nhân kia cướp đi."
“Hừ.” Phu nhân cười nhạo: “Cái gì mà nữ nhân, đó là yêu quái! Cha ngươi thường ngày nuôi dưỡng nữ nhân bên ngoài liền thôi, vậy mà lần này còn đem yêu quái về đến nhà, tiền tài mất hết, mạng cũng không còn!”
“Yêu quái? Đã tìm Pháp Hải thiền sư tới xem qua chưa?”
Phu nhân thở dài: “Tất nhiên là tìm rồi, Pháp Hải thiền sư đã thu phục được yêu quái kia, chỉ là thỏi vàng vẫn không có tìm được.”
Nam nhân do dự nói: “Có thể hay không, là Pháp Hải thiền sư hắn, đem vàng làm của riêng rồi?”
Đột nhiên một bàn tay hướng đến đầu nam nhân gõ một cái, phu nhân tức muốn hộc máu: “Ngươi! Cái hài tử đáng chết này, Pháp Hải thiền sư là người mà ngươi có thể nghi ngờ?”
Tiểu Thanh nghe nam nhân kia xin tha, nhíu nhíu mày, Pháp Hải vậy mà địa vị lại cao như vậy, Huyện lệnh phu nhân cư nhiên đối hắn một mực tôn kính.
Bên ngoài thanh âm dần dần nhỏ đi, tiếng bước chân vang lên lại dần dần đi xa, hai người này chắc là đi rồi, Tiểu Thanh đẩy cửa ra, liền lập tức đi ra ngoài.
Như thế nào cũng không nghĩ tới, công tử kia đứng ở hành lang cách đó không xa, Tiểu Thanh ngơ ngẩn, hắn còn chưa đi?
Không đợi nàng phản ứng lại, người nọ liền bước nhanh đi tới chỗ nàng, đến gần mới thấy, Tiểu Thanh cảm thấy hắn có chút quen mắt, cũng không vội vàng bỏ đi, tinh tế mà nhìn người này vài lần.
Còn chưa có nhận ra là ai, liền nghe công tử ở đối diện nói: “Là nàng!”
Tiểu Thanh gật gật đầu: “Đúng vậy là ta.” Mặc kệ như thế nào, trước tiên vẫn là thích ứng vào hoàn cảnh trước mắt. “Ta đây liền đi trước a!” Tiểu Thanh cười cười chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại!” Công tử kia duỗi tay ngăn cản Tiểu Thanh, nhưng vì động tác quá nhanh nên quạt xếp bên hông rớt xuống mặt đất, “Nàng tại sao lại ở nhà ta?”
Tiểu Thanh không trả lời, liếc mắt nhìn quạt xếp trên mặt đất một cái, liền nhớ ra đây là người đã chỉ cho nàng Linh Lung Các cùng với Thiên thu phường.
Nhớ tới ký ức chẳng được tốt của mấy ngày trước, Tiểu Thanh không khỏi cảm thấy không vui, lấy tay mình hất tay người kia ra, nói:“Đừng chặn đường.”
Người nọ lại đem một cái tay khác gắt gao cản trở Tiểu Thanh: “Cô nương đừng đi!”
Có ý tứ gì đây? Tiểu Thanh không hiểu ý tứ của người này, lại hất tay hắn ra, hỏi: “Muốn cái gì?”
Người nọ đứng thẳng thân mình, nói: “Ta tên là Trì Văn, không biết tên cô nương là gì?”
Tiểu Thanh khóe miệng nhịn không được mà giật, đây không phải là kẻ ngốc chứ? Mất công nàng cảm thấy người này là vì nghĩ nàng và Kê Tinh kia là đồng minh mà đem nhốt nàng lại, không nghĩ tới cuối cùng hắn lại hỏi tên nàng.
Lại nhìn thấy tay của tên Trì Văn này vẫn còn chắn nàng, Tiểu Thanh tức giận nói: “Kêu gia gia, đừng chặn đường!”
Dứt lời, liền trực tiếp nghênh ngang ra khỏi Phủ Huyện lệnh, cũng mặc kệ Trì Văn ở phía sau đi theo mà đi ra thẳng chỗ đường phố đông đúc.
Tiểu Thanh ngừng ở một quầy bán hồ lô đường, lần này nàng đã biết giá cả của nhưng thứ này nên chỉ biến ra mấy đồng xu, đưa cho người bán rong mua một cây đường hồ lô.
Trì Văn đuổi kịp nàng, bỗng nhiên đi quầy bên cạnh mua một túi hạt dẻ rang đường, lại đưa cho Tiểu Thanh, nói: “Gia cô nương, ngươi ăn.”
Nghe được ba chữ “Gia cô nương”, Tiểu Thanh cười điên rồi, không nghĩ tới người này cư nhiên lại ngốc như vậy!
Nàng tiếp nhận hạt dẻ rang đường, nói một câu “Cảm tạ”, rồi lại ném hai viên hạt dẻ vào miệng chính mình.
Một bên ăn hạt dẻ rang đường một bên lại đi về phía trước, nhưng lúc nàng ăn viên hạt dẻ thứ năm xong, đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng, sau đó lại muốn ngã may mà đôi tay Trì Văn đỡ nàng. Tiểu Thanh gắt gao bóp tay, liều mạng làm chính mình bảo trì thanh tỉnh, nàng trừng mắt nhìn Trì Văn: “Ngươi ở trong hạt dẻ đã thả cái gì?”
Trì Văn cúi đầu nhìn nàng cười: “Mê dược, bất quá lại không phải loại bình thường, mà là loại chuyên trị yêu quái, của Pháp Hải thiền sư cho ta.”
Tiểu Thanh trước khi mất đi ý thức, oán hận mà nghĩ nàng và Pháp Hải đúng là oan gia.