Nghe Bạch Tố Trinh kể chuyện xong, Tiểu Thanh không khỏi líu lưỡi, nghĩ thầm khó trách hôm nay lúc nàng nhìn thấy Hứa Tiên, sắc mặt của hắn cực kỳ tái nhợt, hoá ra là trong suốt hai ngày không ăn cái gì. Nhưng thực hiển nhiên là tỷ tỷ nào có quan tâm chuyện này, trên mặt còn treo nụ cười đắc ý.
Tiểu Thanh rốt cuộc vẫn là nhịn không được, hỏi nàng: “Tỷ tỷ, đem Hứa Tiên nhốt lại bỏ đói hai ngày là ý kiến của tỷ hay của Cá tinh vậy?”
Bạch Tố Trinh sắc mặt biến đổi, lẩm bẩm nói: “Đói bụng hai ngày?”
Tiểu Thanh gật đầu: “Đúng vậy, muội thấy hắn sắc mặt khó coi, chắc chắn là do bị bỏ đói rồi.”
Bạch Tố Trinh thần sắc ngượng ngùng, nhìn nhìn bánh bao thịt trong tay , buồn nản nói: “Tỷ quên mất, còn tưởng rằng chàng cùng chúng ta giống nhau có thể sống mà vài ngày không ăn cái gì, lại không nhớ tới chàng là phàm nhân a, hai ngày qua tỷ chỉ lo tìm cách góp bạc nào có để ý chuyện này.”
Tiểu Thanh điên cuồng lắc đầu: “Không giống nhau không giống nhau, có thể đói thật nhiều ngày chính là tỷ, muội thì không thể được a!”
Nói xong chỉ thấy Bạch Tố Trinh bước nhanh hướng nơi sương phòng của Hứa Tiên chạy đi, một chút không còn dáng vẻ ưu nhã của nàng lúc trước.
Tiểu Thanh ở phía sau nói lớn: “Lưu lại hai cái bánh bao thịt cho muội với, muội cũng rất đói bụng, con lừa trọc kia không cho muội ăn thịt, mấy ngày đều là cho ăn màn thầu trắng !”
Lúc này cách đó không xa Pháp Hải ở trên mái hiên, hắn cau mày trong miệng mặc niệm hai chữ “Hứa Tiên”, lại nghe được Tiểu Thanh nói câu kia “ Còn lừa trọc kia không cho ta ăn thịt mà mấy ngày liền chỉ cho ăn màn thầu trắng”, hắn bên môi kéo ra một nụ cười, trách hắn sao? Một bao tải màn thầu kia còn không phải là do nàng đem tới. Hai ngày trước hắn phát hiện hơi thở Hứa Tiên vẫn luôn lưu tại này chỗ, hôm nay liền đến đây nhìn thử, lại không ngờ hôm nay Thanh xà hóa thành hình người rời khỏi Kim Sơn Tự, Bạch phủ này chắc chắn là chỗ ở của Bạch xà và Thanh xà, chỉ là không biết hai người này chuẩn bị làm gì Hứa Tiên. Bất quá nhớ tới mấy ngày trước Tiểu Thanh nói ở lại chỗ này là để báo ân, nghĩ đến Hứa Tiên có lẽ là đối tượng được báo ân chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, nghĩ vậy Pháp Hải liền trở về Kim Sơn Tự, vừa bước vào phòng liền nhìn thấy có một tờ giấy, mặt trên lưu loát mấy cái chữ to, thật vất vả mới hiểu được tờ giấy viết cái gì, Pháp Hải đọc xong cười một tiếng, đem tờ giấy ném vào cây đèn đang cháy, rất nhanh tờ giấy liền thành tro tàn...
……
Tiểu Thanh theo Bạch Tố Trinh vào sương phòng, nhìn Bạch Tố Trinh đem dây thừng của Hứa Tiên cởi bỏ, lại nhìn sắc mặt ốm yếu tái nhợt của Hứa Tiên, trong lòng không khỏi có chút hổ thẹn, đây gọi là ân chưa báo xong mà đã kết thù, chỉ mong Hứa Tiên không giận tủ tỷ a.
Bạch Tố Trinh đứng trước mặt Hứa Tiên, nhẹ giọng mà xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, ân nhân người không sao chứ?”
Hứa Tiên lắc đầu, hướng Bạch Tố Trinh nói lời cảm tạ: “Vẫn là đa tạ cô nương cứu giúp, bằng không ta còn không biết phải ở chỗ này bao lâu……”
Tiểu Thanh tiến lên, đưa cho Hứa Tiên một cái bánh bao, nói: “Hứa công tử chắc chắn đã đói bụng, hay ăn cái bánh bao đi.”
Hứa Tiên giương mắt đem Tiểu Thanh liếc mắt một cái, môi cười cười: “Đa tạ Tiểu Thanh cô nương." Tiểu Thanh nhìn nhìn tỷ tỷ cùng Hứa Tiên, chuẩn bị ra cửa lấy cho Hứa Tiên chút nước, cũng cho hai người bọn họ có thời gian riêng để nói chuyện, tốt nhất là tỷ tỷ có thể đem ân tình trả cho xong.
Trên đường đi lấy nước cho Hứa Tiên, Tiểu Thanh nhớ tới lời Bạch Tố Trinh nói lúc nãy, trong những ngày nàng bị thương ở Kim Sơn Tự, tỷ tỷ đã đi tìm các tiệm trang phục phường lớn nhất thành Hàng Châu thiết kế may trang phục kiếm được một rương vàng. Nghĩ đến đây, Tiểu Thanh không khỏi có chút xấu hổ, tốt xấu gì nàng cũng sống được ngàn năm, như thế nào cái gì cũng chưa học được, muốn vàng liền đi ăn trộm của Huyện lệnh không như tỷ tỷ có thể nghĩ ra cách kiếm vàng chính đáng.
Cùng lúc đó nhưng ở trong sương phòng , Bạch Tố Trinh nhìn Hứa Tiên từ từ nói: “Ta họ Bạch, tên là Tố Trinh, thật cảm tạ công tử mấy ngày trước ở đoạn kiều cứu giúp nếu không....nếu không cũng không biết ta bây giờ thế nào? Thế mà ta lại không biết gì, để công tử ở đây chịu khổ thật là áy náy vô cùng.”
Hứa Tiên lắc đầu: “Ta cũng không phải là giúp được cái gì, ta đã biết cô nương đã dùng thứ khác để thoát khỏi bàn tay của kẻ xấu .”
Bạch Tố Trinh nghĩ thầm, Cá tinh lời nói thật nhiều a, cứ như thế này nàng phải nói thế nào mới có thể đưa vàng tạ ơn cho Hứa Tiên đây?
Trầm mặc một lát, chờ Hứa Tiên đem bánh bao nuốt xuống, Bạch Tố Trinh liền nói thẳng: “Công tử, ta cũng không có gì để tạ ơn, chỉ có thể tặng một ít ngân lượng, mong rằng công tử không có ghét bỏ.”
Không ngoài dự liệu, Hứa Tiên không ngừng lắc đầu, nói là không cần ngân lượng.
Bàn tay trong tay áo đã nắm chặt thành quyền, nhưng trên mặt Bạch Tố Trinh vẫn cười nói: “Phần lễ vật này công tử nhất định phải nhận, công tử nếu là không nhận,vậy thì ta cũng chỉ có thể đem số vàng này bỏ đi.”
Bạch Tố Trinh trong lòng nghĩ hiện tại Hứa Tiên nghe nàng nói vậy nhất định sẽ đồng ý nhận lấy, sao ngờ được Hứa Tiên lại gật đầu nói: “Nếu cô nương thật muốn bỏ đi, vậy thì bỏ ở chỗ thành đông miếu Thành Hoàng, chỗ đó ăn mày rất nhiều, ta tuy không giàu có, nhưng có thể bảo toàn gia ấm no, phần vàng này cô nương không cần cho ta.”
Thật sâu hít một hơi, Bạch Tố Trinh hốc mắt đều đỏ, hiện tại nhưng làm thế nào mới tốt? Hứa Tiên củi gạo mắm muối tiền bạc đều không chịu, phần ân tình này cũng không biết khi nào mới có thể báo xong, ngày thành tiên đã sắp đến gần mà giờ đây chỉ vì vài câu nói của Hứa Tiên mà sẽ không bao giờ thành tiên được ư.
Thật may lúc này Tiểu Thanh đã bưng nước tới, giúp nàng hóa giải không khí ngượng ngùng này.
Tiểu Thanh đổ chén nước cho Hứa Tiên, đưa cho hắn, nói: “Hứa công tử người hãy nhận phần ân tình này đi.” Nói xong câu đó còn đối với Hứa Tiên nhẹ giọng nói: “Nàng có rất nhiều bạc!”
Hứa Tiên lại cười nói: “Tiểu Thanh cô nương, người đi theo Pháp Hải thiền sư tu hành, còn không rõ tiền tài chỉ là vật ngoài thân sao?”
…… Chính là bởi vì nàng đã nhiều ngày ở Kim Sơn Tự, ngày ngày đi theo Pháp Hải ăn màn thầu cùng cháo trắng, nàng mới hiểu được, tiền tài thật sự rất quan trọng! Nhưng nàng làm sao mà nói câu này cho Hứa Tiên nghe được, cũng không biết tư tưởng của Hứa Tiên có bị Pháp Hải ảnh hưởng hay không? Tiểu Thanh cảm thấy khi nào gặp lại Pháp Hải nhất định phải nói cho hắn biết bản thân đã là hòa thượng không ăn thịt không coi trọng tiền tài thì cũng đừng đem cách sống này truyền cho người khác.
Tóm lại mặc kệ Tiểu Thanh cùng Bạch Tố Trinh nói như thế nào, Hứa Tiên chính là không chịu nhận lấy rương vàng kia. Hắn uống liên tục mấy chén nước, lúc sau liền đứng dậy cáo từ: “Ta cần phải trở về, đã nhiều ngày bị nhốt lại, cũng không biết trưởng tỷ trong nhà cho bao nhiêu lo lắng.”
Bạch Tố Trinh gật gật đầu tỏ ý đồng tình, mắt thấy Hứa Tiên sắc mặt tái nhợt bước chân không vững, liền kêu Tiểu Thanh đi ra ngoài gọi xe ngựa, lại cùng Hứa Tiên nói: “Hứa công tử, ta cũng cùng ngươi đi một chuyến, đến lúc đó cùng trưởng tỷ của công tử giải thích một phen.”
Hứa Tiên tuy phát giác hắn mang một cô nương chưa xuất giá về nhà là không ổn, nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của Bạch Tố Trinh, đành phải đồng ý.
Được Hứa Tiên đồng ý, Bạch Tố Trinh cười, trở về phòng đem rương vàng mang theo, trong lòng nghĩ nếu Hứa Tiên đã không nhận nhưng chẳng lẽ trưởng tỷ của chàng cũng không nhận ư?
Tiểu Thanh thấy Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên cùng lên xe ngựa, liền trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ là nằm một hồi trong phòng liền nhớ tới Pháp Hải muốn nàng giao rương vàng trả lại phủ Huyện lệnh. Nàng chui vào giường đem cái rương vàng dọn ra, thẳng tay ném tới một góc trong phòng, lại hướng trên giường nằm, thở dài: “ Theo như lời Hứa Tiên nói tiền bạc là vật ngoài thân, chớ cưỡng cầu, dù sao ta có vàng cũng vô dụng……”
Chẳng qua, có thể hay không làm Pháp Hải tới lấy rương vàng trả giúp nàng a ? Nàng thật sự là không nghĩ lại đi đến phủ Huyện lệnh để trả vàng.
Tiểu Thanh ở trên giường nằm, mơ mơ màng màng liền sắp ngủ, vậy mà ngay lúc này lại có người gõ cửa. Nàng nằm bất động, bên ngoài người kia vẫn tiếp tục gõ, không biết là ai, nhưng trong nhà cũng không ai đi vào, nghĩ đến có lẽ là Tiểu Bạch, nàng liền nói: “Tiểu Bạch ngươi tự mình tiến vào nha!”. Không nghe thấy tiếng Tiểu Bạch, qua hồi lâu thế nhưng nàng lại nghe tiếng của Pháp Hải, âm thanh hắn lạnh lùng vang lên ngoài cửa:"Thanh Xà ra đây".
Tiểu Thanh bật dậy, Pháp Hải? Hắn như thế nào mà biết nàng ở chỗ này, khẳng định là ở trên người nàng động tay chân, cư nhiên có thể giám sát nàng? Không chỉ đang muốn ngủ lại bị đánh thức, mà lại còn phát giác ra Pháp Hải đối với nàng đi đâu rõ như lòng bàn tay, chuyện này quả thực làm Tiểu Thanh tức giận, nàng nằm ở trên giường, đưa lưng về phía cửa, nói lớn: “Có bản lĩnh thì ngươi tự tiến vào a! Tới tìm ta mà lại bắt ta đi ra mở cửa, hừ đạo lý ở đâu?”
Nói xong, tâm tình không tốt trở thành hư không, Tiểu Thanh cười đến thoải mái, con lừa trọc kia tuyệt đối sẽ không bước vào phòng nàng a! Nhưng Tiểu Thanh sao có thể ngờ tới, vừa dứt lời cửa liền mở ra, nàng xoay đầu thì vừa thấy Pháp Hải hướng nàng đi tới trên tay còn cầm Kim Bát tỏa ánh sáng, không phải là tới thu phục nàng chứ?
Nghĩ tới việc này, Tiểu Thanh ngồi bật dậy, đầu óc nháy mắt liền thanh tỉnh, nhìn Pháp Hải, ngượng nghịu nói: “Ngươi, ngươi là một hòa thượng, như thế nào…… Có thể, có thể tiến vào chỗ ngủ của nữ nhân?”
Pháp Hải mặt vô biểu cảm, nhìn Tiểu Thanh, trong mắt không có một tia gợn sóng, bình tĩnh nói: “Ngươi ở trong mắt bần tăng, không phải là nữ tử.”
…… Có chỗ quá mức đi?
Tiểu Thanh xuống giường, giày cũng quên mang, xông thẳng đến trước mặt Pháp Hải, ngón tay trắng nõn chỉ vào mặt mình, hỏi Pháp Hải: “Ngươi nói đi! Ta có chỗ nào không phải nữ nhân? Ta là lớn lên không được đẹp hay là…… hay là ngực không đủ lớn, làm cho ngươi nhìn không ra ta là nam hay nữ!”
Pháp Hải rũ mắt xuống không nhìn Tiểu Thanh, cũng không trả lời nàng, chỉ nói: “Thanh xà, ta tới là muốn nói cho ngươi biết, nhanh chóng đem vàng trả lại phủ Huyện lệnh, ít ngày nữa, nha môn muốn phái người đi điều tra.”
Tiểu Thanh nghe xong sắc mặt xanh mét, nàng đi đến đem cái rương xách lên, ném tới trong lòng ngực Pháp Hải, nói: “Dù sao ngươi cũng đã tới, hay là ngươi giúp ta đi phủ Huyện lệnh trả vàng, ta lười đi lắm!”
Pháp Hải đem cái rương phóng lên trên bàn: “Chính mình tự đi.”
Tiểu Thanh đột nhiên đập bàn, giọng điệu uy hϊếp nói: “Ta vì ngươi mà bị thương còn chưa có lành đâu! Ngươi nhẫn tâm kêu ta đi?”
“Ngươi bị thương là bởi vì chính mình lỗ mãng.” Pháp Hải lẳng lặng nói.
Tiểu Thanh cuối cùng nhìn Pháp Hải cười lạnh một tiếng: “Khó trách ngươi đi làm hòa thượng, ngươi nếu không đi xuất gia, ta xem ngươi có thể cưới được nương tử hay không? Cứ cho là ngươi lấy được, nàng nhất định cũng không chịu nổi ngươi mà hòa ly!”
“ Càn ngôn loạn ngữ, xin đừng nhiều lời.” Pháp Hải từ trong lòng móc ra hai túi giấy dầu, hướng Tiểu Thanh nói: “Đây là dược liều dùng để trị thương cho ngươi, đắp thêm mấy ngày đem độc trừ ra hết.”
Tiểu Thanh có chút vừa lòng, Pháp Hải tuy độc miệng, nhưng làm việc vẫn còn chút lương tâm. Nàng hướng Pháp Hải nhướng mày, “Ngươi giúp ta thoa thuốc thế nào? Vết thương của ta trên eo lại còn ở phía sau, ta chính mình tự đắp không được a.”
Chỉ thấy sắc mặt Pháp Hải trở nên khó coi, ném xuống một câu “Làm càn” liền đi ra ngoài.
Tiểu Thanh ở trên giường cười đến ngửa tới ngửa lui, nếu không phải ngại nàng là nữ nhân, giúp nàng đắp dược thì làm sao? Pháp Hải quả nhiên miệng nói một đằng suy nghĩ một nẻo!