Sổ Tay Công Lược Pháp Hải

Chương 5: Lý viên ngoại

Tiểu Thanh đem Tiểu Bạch mang về trong phủ, đi đến hướng phòng của Bạch Tố Trinh, chỉ thấy Bạch Tố Trinh ốm yếu mà nằm ở trên giường, mặt không chút máu, thấy Tiểu Thanh tới, vội ngồi dậy, lại dặn dò nói: “Tiểu Thanh, ta nghĩ nghĩ, ngươi chớ có vì ngân lượng mà làm chuyện gây rối, báo ân ta có thể lại nghĩ cách, ngươi nhớ lấy không cần làm bậy, đừng quên, trong thành Hàng Châu, còn có một Pháp Hải.”

“Được, muội biết mà.” Tiểu Thanh đáp có lệ, đem Tiểu Bạch đưa ra phía trước, cười nói: “Tỷ tỷ ngươi xem, hôm nay ta trở về có đem một con thỏ con!”

Bạch Tố Trinh có chút kinh ngạc, nhìn nhìn Tiểu Bạch trên người còn có vết thương chưa lành, nhíu nhíu mày, hỏi Tiểu Thanh: “Đây là muội đánh?”

Tiểu Thanh còn chưa nói cái gì,Tiểu Bạch đã lắc đầu lia lịa, vội la lên: “Không phải, là Tiểu Thanh tỷ tỷ đã cứu ta!”

Bạch Tố Trinh xuống giường, đem Tiểu Bạch ở trên tay Tiểu Thanh ôm vào trong lòng , tỉ mỉ nhìn vết thương Tiểu Bạch, vết thương đã được chữa lành hơn phân nửa, còn thừa lại chút vết thương ngoài da không đáng ngại, hướng Tiểu Thanh gật gật đầu nói: “Cuối cùng cũng làm được việc đáng tin cậy.”

…… Nàng trước giờ chưa làm được điều gì đáng tin ư.

Tiểu bạch có cặp mắt to tròn lại long lanh nhập nước, làn da lại mềm mại, Bạch Tố Trinh nhìn lại càng thích, hỏi nàng: “Ngươi tên là gì?”

Tiểu Bạch buột miệng thốt ra: “Ta tên Tiểu Bạch.”

“……Là Tiểu Thanh đặt cho ngươi?” Bạch Tố Trinh lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.

Mắt lại thấy Tiểu Thanh cùng Tiểu Bạch cùng nhau gật đầu.

Thở dài, Bạch Tố Trinh hỏi Tiểu Bạch: “Không bằng, tỷ tỷ cho ngươi một cái tên khác, như thế nào?”

Tiểu Bạch nhìn nhìn Tiểu Thanh cách đó không xa , chỉ thấy khóe miệng nàng mím chặt, thực hiển nhiên, nàng không đồng ý.

Đang muốn cự tuyệt đề nghị Bạch Tố Trinh, liền nghe thấy Tiểu Thanh nói: “Tiểu Bạch chỗ nào không dễ nghe? Lúc trước tên Tiểu Thanh này còn không phải tỷ tỷ chọn cho ta?”

Bạch Tố Trinh sắc mặt cứng đờ, Tiểu Thanh tên này là nàng chọn không sai, nhưng mà năm đó nàng đưa ra hai tên là Tiểu Thanh và Thanh Trùng, nhưng Tiểu Thanh một hai không chịu tên Thanh Trùng, nàng có thể lựa chọn tên Thanh Trùng cho Tiểu Thanh sao?

Tất cả đều là bất đắc dĩ, lại nghe Tiểu Bạch nói: “Ta thực sự rất thích tên mà Tiểu Thanh tỷ tỷ chọn cho ta. ”

Bạch Tố Trinh lắc đầu, không cứu được rồi,Tiểu Bạch đưa cho Tiểu Thanh nuôi dưỡng, sau này lớn, chắc chắn sẽ dưỡng thành tính tình vô pháp vô thiên , nhưng Tiểu Bạch đã muốn, nàng cũng không có biện pháp quản, chỉ có thể tùy ý để Tiểu Bạch theo Tiểu Thanh làm loạn khắp nơi rồi.

Nàng buông Tiểu Bạch ra, Tiểu Bạch nhanh như chớp mà chạy tới hướng Tiểu Thanh, Tiểu Thanh tiếp nhận nàng, lại đem nàng ôm lên, đi ra hướng ngoài cửa, vừa đi vừa nói: “Tỷ tỷ, ta trước mang Tiểu Bạch đi ăn, tỷ có đi không?”

“Ta không đi, mấy ngày gần đây không biết sao, thân mình rất mệt.” Nói xong, đã thấy Tiểu Thanh hấp tấp mà ra cửa.

Bạch Tố Trinh lại lắc đầu, thôi thôi, vạn vật đều có số, nàng đã hết sức, nhưng có Tiểu Bạch bồi Tiểu Thanh thật ra cũng không tồi, như vậy nàng cũng yên tâm, sau khi nàng đi rồi, Tiểu Thanh có Tiểu Bạch bầu bạn sẽ không cô đơn .

Tiểu Thanh ôm Tiểu Bạch đi ra ngoài, hỏi nàng: “Ngươi đói không?”

Tiểu Bạch gật gật đầu: “Có, rất đói bụng"

“ Vậy mang ngươi đi ăn ngon, Tiểu Bạch ngươi nhớ kỹ, đi theo Tiểu Thanh tỷ tỷ sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon, đi theo Tố Trinh tỷ tỷ, vậy ngươi thảm rồi, nàng khẳng định sẽ dặn ngươi duy trì dáng người, ngày ngày ăn chay.” Tiểu Thanh nhẹ nhàng nói.

Tiểu Bạch ôm đôi tay Tiểu Thanh, chỉ thấy nàng thi pháp, xoay mấy cái qua lại, liền tới một chỗ tửu lầu.

Tiểu Thanh vào nhã gian, gọi vài món đồ ăn, chờ đồ ăn lên, lại thấy Tiểu Bạch chậm chạp không động chiếc đũa, vẻ mặt tràn đầy do dự.

“Làm sao vậy, ngươi không thích?” Tiểu Thanh hỏi.

Tiểu bạch lắc đầu, cầm lấy chiếc đũa ăn mấy thứ đồ ăn, Tiểu Thanh lại thấy nàng đầy mặt bi thảm, vội nói: “Phun ra đi, đã không thích còn miễn cưỡng chính mình làm gì?”

Tiểu bạch lại nuốt xuống, nhìn Tiểu Thanh cười nói: “Tiểu Thanh tỷ tỷ cho ta cái gì, ta đều thích.”

Dứt lời, nàng lại cầm đũa muốn ăn, Tiểu Thanh thấy nàng cười so với khóc còn khó coi hơn, trong lòng hụt hẫng, đoạt chiếc đũa trong tay Tiểu Bạch , nói: “Ngươi muốn ăn cái gì nói với ta là được, ngươi không nói ta lại không biết, ngươi hiện tại nói cho ta, ngươi thích ăn cái gì? Ta sẽ gọi món ngươi thích ăn”

Tiểu bạch liếʍ liếʍ khóe miệng, do dự một lát nói: “Ta thích ăn củ cải cùng rau xanh.”

…… Như vậy không chán sao, lúc trước chưa thành hình người ăn củ cải thì đã thôi đi,như thế nào hiện giờ đã thành hình người, cư nhiên vẫn còn thích ăn củ cải rau xanh?

Còn chưa kịp ngạc nhiên xong, lại nghe Tiểu Bạch nói: “Muốn ăn cà rốt.”

Cố nén ý muốn cho Tiểu Bạch thử lại những món ăn mỹ vị, Tiểu Thanh ra nhã gian, gọi tiểu nhị lại, ngập ngừng nói: “Cái kia, lại cho…… Cho ta bên này, đưa mấy củ cà rốt, phải còn sống a!”

Tiểu nhị nhìn vị khách quen, cảm thấy thật kỳ lạ, vị Thanh cô nương này, trước giờ đều ăn thịt cá, hôm nay sao lại ăn rau củ, muốn cà rốt lại còn muốn sống!

Nhưng có tiền chính là có quyền, mặc kệ nàng muốn mấy củ cà rốt, nàng dù là muốn cà rốt mới được từ đất đào ra hắn cũng phải đi đào cho nàng, tiểu nhị gật gật đầu, liền đi ra sau bếp.

Chẳng qua bao lâu, liền có một mâm cà rốt bưng tới, tiểu nhị lúc này mới chú ý tới nhã gian không phải chỉ có Tiểu Thanh cô nương, mà còn có một đứa trẻ bốn năm tuổi, thấy trong tay hắn bưng một mâm cà rốt đôi mắt liền tỏa ánh sáng.

Tiểu nhị nhịn lại cảm giác tò mò, nhưng cuối cùng vẫn hỏi Tiểu Thanh: “Tiểu Thanh cô nương, đứa trẻ này là ở đâu ra a?”

Tiểu Thanh cầm lấy một củ cà rốt đưa cho Tiểu Bạch, thuận miệng nói: “ Đây là biểu muội ta, người trong nhà nàng đối với nàng không được tốt, trước đó vài ngày ta liền đem nàng tới ở cùng ta.”

Tiểu nhị nhìn trên mặt đứa trẻ nhàn nhạt vết thương, hiểu rõ cười, lại nịnh hót Tiểu Thanh nói: “Cô nương thật là thiện tâm, ta bội phục người……”

Chờ tiểu nhị ra nhã gian, Tiểu Bạch liền đem cà rốt trong tay cho lên miệng bắt đầu ăn, Tiểu Thanh thấy nàng ăn thật ngon, cũng muốn thử xem này cà rốt này có hương vị gì, nàng cầm lấy một củ, cắn một miếng, chẳng được bao lâu, liền phun ra, nhanh tay gắp miếng thịt vào miệng. Hương vị miếng thịt tan trong miệng, Tiểu Thanh mới nói: “Thứ này phỏng chừng chỉ có con thỏ các người mới có thể nuốt trôi.”

Tiểu bạch cười đến thoải mái, lại cầm một củ cà rốt, hỏi: “Tiểu Thanh tỷ tỷ cảm thấy không thể ăn sao?”

“Ngươi nghe qua có rắn ăn rau xanh củ cải sao?” Tiểu Thanh cười hỏi.

……

Ăn uống no say, trở lại Bạch phủ, Tiểu Thanh liền tự mình dọn phòng cho Tiểu Bạch. Nhưng Tiểu Bạch lại bám dính lấy nàng, bắt lấy tay áo Tiểu Thanh nũng nịu hỏi: “Tỷ tỷ, ta có thể hay không cùng người ở cùng một chỗ?” Mắt to chớp chớp, Tiểu Thanh nhịn không được mềm lòng, đồng ý.

Nàng đem Tiểu Bạch lên trên giường, đắp chăn cho nàng , hành động này khiến nàng nhớ đến bộ dáng mẫu thân dỗ con đi ngủ của nhân gian, vỗ vỗ Tiểu Bạch, ôn nhu nói: “Tiểu Bạch, ngươi đi ngủ trước, ta phải đi ra ngoài làm chút chuyện, thực mau sẽ trở về.”

Thấy Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu, Tiểu Thanh liền yên tâm đi ra Bạch phủ.

Nàng hóa thành một nam nhân trung niên, người mặc một thân y phục màu xanh đậm in ho , giả dạng hình dáng thương nhân, gõ cửa nhà của Lý viên ngoại .

Quản gia mở cửa, Tiểu Thanh liền cười nói: “Ta tới tìm lão gia nhà ngươi , không biết người có nhà không?”

Quản gia vừa thấy Tiểu Thanh cảm thấy không quen, nhưng là ngữ khí lại quen thuộc, hẳn là bằng hữu mới của lão gia, cũng không làm khó xử, liền trực tiếp cho Tiểu Thanh đi vào.

Tiểu Thanh ngồi ở đại sảnh, quản gia gọi người tới châm trà cho Tiểu Thanh , chính mình đi tới hậu viện tìm Lý viên ngoại.

Chẳng qua bao lâu, Lý viên ngoại liền ra tới, hắn từ đằng xa thấy Tiểu Thanh là bộ dáng của kẻ có tiền, trên mặt liền lộ ra nụ cười nhiệt tình.

Đi vào đại sảnh, hướng cao đường ngồi xuống, cười hỏi Tiểu Thanh: “Không biết vị huynh đệ này, hôm nay tới tìm ta có chuyện gì a?”

* cao đường là loại ghế giành cho chủ nhà.

Tiểu Thanh cười cười, bàn tay tiến vào trong tay áo biến ra ba thỏi vàng, đứng dậy cúi chào Lý viên ngoại đi rồi vài bước, tay áo vung lên, giống như vô tình mà đem thỏi vàng ném ra rồi trên mặt đất.

Kinh hô một tiếng, nàng đem thỏi vàng nhặt lên, một lần nữa bỏ vào cổ tay áo, hướng Lý viên ngoại chắp tay, cười nói: “Đường mỗ không cẩn thận, làm viên ngoại phải chê cười.”

Lý viên ngoại hai mắt tỏa ánh sáng, cười càng thêm vui sướиɠ, xua xua tay: “Đâu ra chê cười mà Đường đệ vừa nói, nếu đã tới Lý phủ, vậy thì chính là bằng hữu rồi chi bằng hôm nay ở lại, đôi ta cùng uống mấy chén?”

Tiểu Thanh mắt lộ ra tiếc nuối, cổ tay áo trong lúc vô tình đong đưa, lộ ra ánh sáng kim quang, nói: “Đường mỗ hôm nay tới, thực sự là có việc muốn cần Lý huynh trợ giúp, không biết Lý huynh có biết nơi ở của Huyện lệnh đại nhân?”

Lý viên ngoại nghe xong lời này, ánh mắt loe lóe, ngữ khí phai nhạt đi chút: “Không biết Đường lão đệ muốn tìm Huyện lệnh có chuyện gì a? Chỉ là chuyện này không phải Lý mỗ không muốn trợ giúp, chẳng qua là chuyện này không thể nói được, lỡ như Huyện lệnh muốn trách tội, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?”

"Chà, Lý huynh nói có lý, Đường mỗ tự nhiên biết Lý huynh khó xử, hay là như này..." Tiểu Thanh đem ba thỏi vàng đưa tới trong tay Lý viên ngoại rồi nói:" Mong Lý huynh thành toàn mà giúp cho."

Tiểu Thanh trên mặt treo nụ cười nịnh nọt, trong lòng lại đem xem thường Lý viên ngoại này đến cực điểm, thầm nghĩ, ngươi còn không phải là muốn vàng sao? Vậy mà lại nói ra mấy câu thật đàng hoàng, ghê tởm chết đi được!

Được thứ chính mình muốn, Lý viên ngoại liền nói chỗ ở của Huyện thái gia báo cho Tiểu Thanh, hắn tinh tế đánh giá Tiểu Thanh vài lần, liền biết là từ nơi khác tới, có thể là muốn làm ăn sinh sống ở đây, lại sợ thành Hàng Châu không có người chống lưng, liền muốn tìm Huyện thái gia làm chỗ dựa.

Đều là cùng một loại người, tặng lễ chuyên nghiệp như vậy Lý viên ngoại hoàn toàn hiểu, vỗ vỗ bả vai Tiểu Thanh , nở nụ cười hòa ái.

“Đường lão đệ, Lý mỗ xem trọng ngươi!”

Tiểu Thanh thân hình khẽ nhúc nhích, Lý viên ngoại tay từ bả vai nàng đi xuống, nàng lui hai bước, chắp tay nói: “Đa tạ Lý viên ngoại xem trọng, Đường mỗ xin cáo từ.”

Lý viên ngoại gật gật đầu, kêu quản gia đưa Tiểu Thanh đi ra ngoài, chính mình lại ngồi xuống ghế, mang trà lên uống một ngụm, nhìn bóng dáng Tiểu Thanh rời đi, lại sờ sờ thỏi vàng trong tay , đem thỏi vàng ước lượng, trọng lượng khiến cho hắn cực kỳ vừa lòng .

Ngồi bắt chéo chân lộ ra nụ cười vui sướиɠ,Lý viên ngoại bắt đầu tưởng tượng tương lai, sau khi Đường lão đệ sẽ gặp mặt Huyện thái gia sẽ nói là do hắn tiến cử, Huyện thái gia sẽ cao hứng mà càng trọng dụng hắn, sau này địa vị sẽ ngày càng vững chắc

Tiểu Thanh ra Lý phủ, một cái chớp mắt liền ẩn thân hình, trở lại Bạch phủ, hướng đường đi đến phòng ngủ, nằm xuống bên người Tiểu Bạch, nàng trước ngủ một lát, buổi tối, ngủ dậy còn phải đi gặp Huyện thái gia nha!