Sổ Tay Công Lược Pháp Hải

Chương 4: Tiểu Bạch

Tiểu Thanh còn không biết hình tượng của nàng ở trong lòng Pháp Hải đã từ Xà Yêu ngàn năm tu vi không cao biến thành người cực kỳ không đáng tin cậy, ngàn năm sống uổng phí mỗi ngày làm những việc nhàm chán.

Chờ nàng về tới Bạch phủ, đã là lúc trăng lên đầu cành liễu, Bạch Tố Trinh ngồi một mình ở trong viện, tạo ra một bức tranh mỹ nhân ngắm trăng .

Tiểu Thanh lại phát giác không thích hợp, tỷ tỷ chỉ có khi tâm tình cực kỳ bực bội mới có thể uống rượu.

Nàng vội vàng đi qua, ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Tỷ tỷ, làm sao vậy? Ngươi có việc gì phiền lòng ư?”

Bạch Tố Trinh thấy Tiểu Thanh tới, cầm lấy một cái ly sứ men xanh, đổ cho nàng một ly, mới chậm rãi nói: “Tiểu Thanh muội nói xem, ta báo ân Hứa Tiên , giúp hắn thoát khỏi cảnh nghèo túng, liền tính là ân tình đã trả xong ?”

Tiểu Thanh đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, gật đầu nói: “Đương nhiên, huống hồ, biện pháp này lại đơn giản a! Biến ra mấy rương vàng, đưa cho Hứa Tiên không phải là xong rồi sao?”

Bạch Tố Trinh lại nhíu mày, lại cho chính mình một ly rượu, than nhẹ một tiếng: “Khó liền khó ở chỗ này, Bạch phủ là chúng ta biến ra, ngày thường dùng bạc cũng là biến, Bạch phủ là dùng pháp lực của chúng ta để chống đỡ nếu chúng ta đi rồi không đến một ngày liền biến mất, huống chi là bạc, qua một ngày, cũng sẽ biến mất không thấy a!”

“Đúng nha!” Tiểu Thanh kinh giác, “Vậy làm sao bây giờ?”

Bạch Tố Trinh lắc đầu: “Không biết, ta đang ngẫm lại……”

Ngồi suy tư, liền ở trong viện ngồi đến đêm khuya, canh thâm lộ trọng, gió lạnh tập người, Tiểu Thanh không chịu nổi đông lạnh, trở về phòng, để lại Bạch Tố Trinh ngồi bất động, ở trong viện cô độc ngồi tới bình minh.

Tiểu Thanh đêm hôm đó cũng không ngủ, ở trên giường lăn qua lộn lại, thẳng đến ánh nắng một tấc một tấc dâng lên, xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu thẳng màn giường.

Nàng lăn long lóc ngồi dậy, bên môi triển khai một cái tươi cười, nàng có biện pháp!

Xưa có hiệp khách gϊếŧ hôn quân, nay liền có nữ hiệp trộm ngân lượng tham ô.

Này hiệp nữ, tất nhiên chính là nàng.

Tin tức như cũ vẫn là nghe cách vách nhà Lý viên ngoại.

Ngày ấy trời trong nắng ấm, Lý viên ngoại lại cùng phu nhân hắn thương lượng phải tặng lễ vật gì cho Huyện thái gia, Tiểu Thanh tuy không biết vì sao Lý viên ngoại ngày ngày đều cùng phu nhân hắn thương lượng tặng lễ vật, nhưng nàng nghe trộm hai lần, vừa vặn hai lần đều là thảo luận việc này.

Chỉ nghe thấy kia Lý phu nhân nói: “Huyện lệnh phu nhân lần trước nói thích ngọc phỉ thúy vòng của Linh Lung Các, không bằng liền đưa cái này?”

Lý viên ngoại: “Không ổn không ổn, này chỉ đưa một cái vòng tay, nếu là phu nhân nói cùng Huyện thái gia, chẳng phải là muốn kêu ngài không nhớ chúng ta ? Nhớ rõ đưa nhiều một chút”

Nói xong, lại nói: “Cũng không biết rốt cuộc đưa cái gì mới tốt, không bằng noi theo Phương tá điền, trực tiếp đưa Huyện thái gia mấy thỏi vàng, phu nhân người xem còn cách nào tốt hơn cách này nữa đâu”

Lý phu nhân: “Như vậy không được, này quá mức trực tiếp, lỡ như Huyện thái gia trách tội, người tặng Huyện thái gia tiền bạc chưa đủ nhiều sao? Này nên tặng lễ vật không phải có hàm ý hơn sao”

……

Tiểu Thanh không biết này hai người muốn tặng lễ vật có hàm ý như thế nào, mà lễ vật hai người này nói cũng không đáng tin cậy, nhưng nàng lại từ đoạn đối thoại này bắt được trọng điểm ——

Này Huyện thái gia, không chỉ là tham quan, mà là đại tham quan a...

Trộm tiền tài bất nghĩa, là việc làm của hiệp khách, Hứa Tiên ngàn năm trước là một người lương thiện, kiếp này sao lại thành một người nghèo a, nàng trộm bạc của Huyện thái gia này đưa cho Hứa Tiên thoát khỏi cảnh nghèo túng, quả là một việc làm đúng đắn.

Tiểu Thanh vội vàng đi tìm Bạch Tố Trinh, hưng phấn nói: “Ta đã có biện pháp! Tỷ tỷ người đừng sầu khổ nữa, không cần quá năm ngày, ta nhất định sẽ có được một số ngân lượng, đến lúc đó người chỉ cần nghĩ cách làm Hứa Tiên nhận số ngân lượng đó là được?”

Bạch Tố Trinh nghe Tiểu Thanh nói xong, hồ nghi nói: “Muội làm như thế nào mà có được ngân lượng? Tiểu Thanh, muội chớ có làm bậy.”

“Không đâu mà, tỷ tin ta đi.” Tiểu Thanh thuận miệng nói.

Vì tránh cho Bạch Tố Trinh hỏi nhiều, Tiểu Thanh ném xuống một câu “Thật đói, ta đi tìm đồ ăn đây” Liền vội vàng đi ra ngoài.

Đầu phố đại gia bán màn thầu thét to, Tiểu Thanh ngồi xuống, cô đơn ăn màn thầu, ăn no liền hướng huyện nha đi một chuyến.

Nàng ẩn thân vào huyện nha, chỉ thấy bên trong trống không, kho hàng bên trong tứ tung ngang dọc đừng nói ngân lượng, tiền đồng cũng không có một xu.

Tiểu Thanh chưa từ bỏ ý định, đem huyện nha đi dạo một lúc, như cũ vẫn không có tìm được bạc, chỉ thấy kia Huyện thái gia mặt dữ tợn ngồi ở ghế thái sư.

Tiểu Thanh rốt cuộc cũng nghĩ ra, nào có ai đem bạc hối lộ được đặt ở huyện nha, chỉ là nàng không biết nhà của Huyện thái gia ở đâu?

Mất nửa ngày tìm không được việc gì, Tiểu Thanh hậm hực bước ra huyện nha, đi đến hướng Tây Hồ

Tây Hồ giống như bất cứ lúc nào cũng có rất nhiều du khách, tuyết đọng chưa tan, phong cảnh lại tốt, bờ hồ dương liễu lả lướt, một cây đào lớn hoa to hoa nhỏ xen kẻ lẫn nhau, không xa lại có rừng hoa mai, có thể ngửi được từng đợt mùi hương thanh lãnh.

(* Thanh lãnh này mọi người có thể hiểu là mùi hương mát nhẹ. Mình đã cố gắng tìm từ thay thế chỉ là vẫn không hay bằng cái gốc nên mình giữ nguyên)

Đột nhiên liền nghĩ không muốn rời khỏi Hàng Châu, tuy nói nàng đêm qua đã đáp ứng hòa thượng, nhưng chưa từng nói dối thì không phải yêu , sau này nàng ở thành Hàng Châu tìm một đỉnh núi xưng vương xưng bá, nhàm chán liền tới trong thành đi dạo, nghĩ đến hòa thượng cũng không phát hiện ra được.

Dọc theo đường đi ngửi hương hoa mai, trong bất tri bất giác liền đi tới cuối rừng mai, nàng đột nhiên ngửi thấy được một cổ yêu khí mà hương hoa mai che không được.

Tiểu Thanh tập trung nhìn vào, liền thấy cách đó không xa là một con thỏ yêu, mới hóa hình không bao lâu, vẫn là bộ dạng tiểu đồng bốn năm tuổi, ngồi xổm một chỗ run bần bật, khóe mắt cánh tay, tràn đầy đều là vết thương.

Thấy Tiểu Thanh, tiểu thỏ yêu toàn thân run lên, một đôi mắt ngập nước nhìn nàng, trong miệng lẩm bẩm nói: “Đừng ăn ta, không cần ăn ta……”

Tiểu Thanh khóe miệng giơ lên một nụ cười xấu xa, chậm rãi tới gần thỏ yêu, đôi tay giơ lên, một phen đem thỏ yêu xách lên.

Tỉ mỉ xem qua trên người nàng miệng vết thương, xác định vết thương đều không nặng, Tiểu Thanh nói: “Sợ cái gì, ta lại không ăn ngươi, ngươi tên là gì?”

Tiểu thỏ yêu xác nhận Tiểu Thanh không có ý thương tổn nàng, nỗ lực không nức nở, đáp: “Ta không có tên.”

“Vậy ngươi sống đã bao nhiêu năm?”

Thỏ yêu xoa xoa đôi mắt, nhỏ giọng nói: “300 năm.”

300 năm liền hóa thành hình người? Tiểu Thanh che giấu sự kinh ngạc, nàng 500 năm mới hóa hình, trong lòng không khỏi có chút hổ thẹn.

Nàng ngồi xổm xuống vỗ vỗ bả vai gầy yếu của thỏ yêu, hỏi nàng: “Ta xem ngươi thiên tư thông minh, có tư sắc của ta năm xưa, ta thấy trong rừng cũng chỉ có ngươi, vậy có phải rất cô đơn, không bằng, ngươi đi theo ta như thế nào?”

Thỏ yêu ánh mắt sáng lên, hỏi: “Có thể chứ?”

Tiểu Thanh cười, xem ra việc này ổn, nàng bày vẻ mặt ôn hoà nói: “Đương nhiên, ít ngày nữa sau ta liền đi tìm một đỉnh núi, chiếm nó, ta làm đại sơn vương, ngươi liền làm tiểu vương như thế nào?”

Thỏ yêu vội gật đầu, ánh mắt sáng ngời, tràn đầy hướng tới tương lai.

Tiểu Thanh thở dài, xoa xoa đầu thỏ yêu, đem nàng bế lên đi ra khỏi rừng mai, trong lòng một trận mất mát, năm đó nàng vẫn là con rắn nhỏ thời điểm đó cũng là như thế này, bị thương, ở trong rừng được tỷ tỷ cứu, nếu không phải có tỷ tỷ, nàng cũng chưa chắc có thể tu đến hình người, chỉ sợ sớm đã bị con người bắt làm cảnh rắn, hiện tại tỷ tỷ liền phải đắc đạo thành tiên rời nàng mà đi, may mắn hôm nay nàng tìm tiểu thỏ yêu, tương lai có thể cùng nàng làm bạn.

Nàng một tay ôm lấy thỏ yêu, một cái tay khác sờ sờ trên cổ đeo một viên đầu gỗ hạt châu, tỷ tỷ nói với nàng khi mới gặp, đã thấy hạt châu bị nàng cắn ở trong miệng, mấy ngày mấy đêm cũng không chịu nhổ ra, cuối cùng vì quá đói, mới chịu nhả hạt châu ra ăn vài thứ.

Tiểu Thanh bật cười, đối thỏ yêu đạo: “Ngươi biết không? Ngàn năm trước ta là được nuôi ở trong nhà.”

Tiểu thỏ yêu hơi hơi mở to mắt: “Nuôi trong nhà?”

“Nói đùa với ngươi thôi, rắn sao có thể nuôi trong nhà.”

Một lát sau, Tiểu Thanh lại nói: “Ngày thường ngươi kêu ta là Tiểu Thanh tỷ tỷ, nhưng đôi khi, như muốn đi đoạt lấy đỉnh núi, nhớ rõ phải kêu ta là Đại vương, để không yếu đi khí thế biết không?”

Tiểu thỏ yêu ngoan ngoãn gật đầu.

Tiểu Thanh thuận thế sờ sờ sợi tóc mềm mại trên của nàng, hỏi: “Ngươi muốn kêu tên là gì?”

Tiểu thỏ yêu lắc đầu: “Ta không biết, Tiểu Thanh tỷ tỷ cho ta cái tên đi.”

Nghiêm túc suy tư một lát sau, Tiểu Thanh hỏi: “Ngươi chỉ là một thỏ trắng đúng không ”

Thấy nàng gật đầu, Tiểu Thanh cười: “Vậy đơn giản a, ta là thanh xà liền kêu Tiểu Thanh, vậy ngươi là một con thỏ trắng vậy gọi là Tiểu Bạch, ngươi thấy tên này thế nào?”

Tiểu thỏ yêu thuận theo gật gật đầu, rồi sau đó vùi đầu vào cổ Tiểu Thanh, nhẹ giọng nói: “Thích.”

Trong nhà có thêm một nàng Tiểu Bạch, vừa hay có thể hòa tan không ít sự yên tĩnh của Bạch Tố Trinh khiến nàng phải hậm hực, nghĩ vậy Tiểu Thanh càng lải nhải nhiều hơn.

“Tiểu bạch a, ta nói ngươi nghe, bất luận là lấy tên hay làm việc khác, càng đơn giản càng tốt, ngươi phải học ta, trong nhà còn có một tỷ tỷ, là một bạch xà vài ngàn năm , ít ngày nữa liền phải thăng tiên, nàng làm việc cực kỳ phiền toái, một ly trà nhỏ, nàng có thể uống cả buổi sáng, ngươi biết nàng đặt tên cho chính mình là gì không?”

Tiểu bạch tò mò: “Gọi là gì a?”

“Bạch Tố Trinh, nàng nói tên này nghe ưu nhã, dễ nghe lại dễ hòa nhập vào nhân gian, nhưng ta cảm thấy còn không bằng kêu Tiểu Bạch.” Tiểu Thanh cười cười lại nói, “Bất quá may tỷ tỷ không lấy tên Tiểu Bạch, bằng không ta còn không biết đặt cho ngươi tên gì đâu”

Tiểu bạch cũng cười, đem Tiểu Thanh ôm chặt hơn nữa chút: “Ta cũng thích Tiểu Bạch tên này.”

Tiểu Thanh thực vừa lòng, vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch, nhân tiện thi pháp trị miệng vết thương, hỏi: “Ta chỉ lo đặt tên cho ngươi, lại quên hỏi, ngươi như thế nào mà bị thương thế này?”

Nhắc tới cái này, tiểu bạch thân thể co rúm lại hai cái, bị Tiểu Thanh trấn an vài cái, mới hơi hơi run thanh âm nói: “Là một nữ yêu rất lợi hại, nàng nói muốn ăn ta để tăng cường pháp lực, ta đánh không lại nàng, thiếu chút nữa đã bị ăn.”

“Có yêu dám ăn ngươi? Chờ đến lúc ngươi lành vết thương Tiểu Thanh tỷ tỷ mang ngươi đi báo thù.” Tiểu Thanh nhíu mày nói.

Tiểu bạch im một lát sau, mới nói: “Là một con gà yêu rất lợi hại”

“A, hoá ra chính là Kê Tinh hôm qua mà ta gặp phải? Nàng hiện giờ dám khi dễ đến ngươi, ngươi hãy chờ, đem thương dưỡng thật tốt, ta sẽ đem ngươi tìm nàng báo thù!”

Tiểu bạch cười: “Tiểu Thanh tỷ tỷ, ngươi thật tốt.”

Tiểu Thanh cười: “Còn phải nói sao, bất quá Kê Tinh kia đạo hạnh không thấp, ngươi lại là. như thế nào mà tránh được ma chưởng của nàng?”

Nói đến cái này Tiểu Bạch đột nhiên hưng phấn lên, hoàn toàn không còn thần sắc uể oải , thanh âm đều vang lên không ít: “Là một ca ca rất lợi hại, hắn vừa xuất hiện liền đem gà yêu dọa đi rồi, hắn liền đuổi theo gà yêu, không bao lâu tỷ tỷ liền tới rồi.”

“Nga? Ngươi không ngại nói người nọ là như thế nào, nếu có thể nhìn thấy, chúng ta đến cảm ơn hắn.” Tiểu Thanh có chút hứng thú.

“Ân……” Tiểu bạch suy tư một lát, “Khoát áo choàng trắng, không có tóc, có chút kỳ quái, vì cái gì không có tóc a?”

Tiểu Thanh cười gượng ở khóe miệng, trong đầu xẹt qua một bóng hình, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Ngươi nói kỹ càng tỉ mỉ chút.”

Tiểu bạch vì thế nói: “Trong tay hắn cầm cái kim bát, còn dùng một cây trượng đánh gà yêu kia.”

Có thể xác định…… Chính là Pháp Hải!