Dươиɠ ѵậŧ có từ bẩm sinh, cũng đâu phải thứ mà chàng có thể quyết định.
Kỷ Thiêm thấy Vệ Liên Cơ hơi ngẩng cổ, khóe mắt rơi nước mắt, gương mặt điểm son phấn tỏa vầng sáng, hàm răng khẽ cắn môi dưới, giống như đang nhịn đau.
Trong huyệt của nàng dường như có thứ gì đó chảy ra, hoà lẫn với chất lỏng trong hoa tâm tiết ra, dính chặt vào thân dươиɠ ѵậŧ của chàng.
Trong căn phòng nhàn nhàn mùi đàn hương lẫn vào mùi tìиɧ ɖu͙© da^ʍ mỹ, cùng với một ít mùi máu tươi như có như không kia.
Cho dù Kỷ Thiêm không hiểu chuyện phong nguyệt nhưng chàng cũng ý thức được, Vệ công chúa là lần đầu tiên, là xử nữ.
Chàng là lang quân đầu tiên phá thân nàng, tuy là bị nàng ép buộc, nhưng nàng đã trở thành tiểu nương tử của chàng, huyệt của nàng ăn dươиɠ ѵậŧ của chàng sâu như vậy.
Trong lòng chàng có chút kinh sợ, cũng có một chút thương tiếc không rõ ràng cho lắm.
Trái lại, Vệ Liên Cơ không hề suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy phá thân quá đau. Nàng ngồi trên dươиɠ ѵậŧ của Kỷ Thiêm, cũng không dám động đậy, mãi đến khi trận đau nhói kia trôi qua thì mới chậm rãi đong đưa mông vào ra, nhẹ nhàng chập trùng lên xuống.
Bầu ngực trắng nõn đung đưa theo những lúc lên xuống, vòng eo mảnh khảnh đong đưa trên háng của chàng, cái miệng nhỏ mất hồn kia bao bọc lấy chàng, vừa chặt vừa trơn mềm, ma sát qυყ đầυ và thân dươиɠ ѵậŧ của chàng.
Kỷ Thiêm không phải thánh nhân, cho dù chẳng có tình cảm gì với Vệ Liên Cơ, nhưng vật nóng hổi cứng ngắc dưới bụng dưới kia vẫn sinh ra ham muốn với nàng. Chàng muốn làm đến lêи đỉиɦ, muốn xông vào hoa tâm non nớt mềm mại của nàng, mạnh mẽ đâm tới.
Cuối cùng là lý trí vượt qua nɧu͙© ɖu͙©, chàng nắm tay, trầm tĩnh nhìn vào tấm sa trướng Phù Dung màu đỏ thẩm trước mắt, móng tay khảm vào lòng bàn tay, đau nhức khiến cho chàng thanh tỉnh lại.
Chàng nhớ đến quãng thời gian tu thân dưỡng tính ở chùa Tịnh Từ lúc niên thiếu, từng tiếng mõ, nhớ đến từng hàng Bàn Nhược Tâm Kinh mà chàng đã chép kia: “Sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc.”
Cảnh tượng này quá hư ảo, quá giả tưởng.
Vệ Liên Cơ gắng sức kéo dài giọng điệu, yêu mị rêи ɾỉ, nhưng thấy Kỷ Thiêm nhạt như Phật tử, trên mặt gần như chẳng có vẻ sắc dục gì cả thì nàng có chút nhụt chí.
Chẳng thú vị, chẳng thú vị gì cả. Nàng cũng lười đáp lại lời trang khang của Kỷ Thiêm, chỉ nhắm chặt mắt hưởng thụ cái kɧoáı ©ảʍ mà cây gậy thịt trong thân thể kia mang đến.
Chàng thật thô, thật lớn, đâm đến mức vách huyệt của nàng thật căng, ma sát lại rất sảng khoái. Qυყ đầυ sung mãn, mỗi lần đều có thể chọc cho thịt mềm của hoa tâm lõm xuống dưới, làm chấm dứt được cơn ngứa ngáy dày đặc kia của nàng.
Vệ Liên Cơ cũng chẳng thèm để ý đến thần thái và mặt mũi của bản thân, đau đớn thì liền mắng, sướиɠ rồi thì rên. Đợi bên trong huyệt sinh ra kɧoáı ©ảʍ, nàng lại liên tục quyến rũ mà rêи ɾỉ: “A... Kỷ Thiêm, chỗ kia lại bị ngươi cắm... Sướиɠ quá, dễ chịu rồi...”
Kỷ Thiêm bị tiếng rên của nàng làm cho chẳng còn tâm trạng gì để nghĩ về nội dung Kinh Phật nữa, dươиɠ ѵậŧ không tự chủ được mà phình to hơn một chút, chàng chỉ có thể nhịn không đẩy hông lên mà lêи đỉиɦ.
Tốc độ lên xuống của Vệ Liên Cơ càng lúc càng nhanh, cuối cùng ngồi thẳng rút ra mấy lần, qυყ đầυ đâm đến mức hoa tâm thít chặt không thôi, từ xương đuôi dâng lên một cỗ kɧoáı ©ảʍ xuyên qua huyệt thịt, ngưng tụ tại hoa tâm mẫn cảm.
Thân thể nàng run lên, a a rêи ɾỉ bậy bạ: “Sắp rồi, đến rồi.... A a.... Kỷ Thiêm, sắp lêи đỉиɦ rồi...”
Vào lúc hoa tâm cắn chặt lấy qυყ đầυ, Vệ Liên Cơ co rút một cái, bạch quang loé lên trước mắt, nàng đã đạt được kɧoáı ©ảʍ cao trào nhất khi huyệt thịt ăn dươиɠ ѵậŧ.
Xuân thủy không ngừng róc rách chảy từ cửa huyệt xuống, làm ướt hai viên túi thịt căng cứng bên dưới của Kỷ Thiêm.
Vệ Liên Cơ chỉ mới một lần mà đã ăn no, dư vị cao trào qua đi, hạ thể truyền đến sự đau nhức của việc phá thân lần đầu. Nàng run rẩy đứng dậy, nhả ra dươиɠ ѵậŧ vẫn còn sưng tấy của Kỷ Thiêm.
Trên dươиɠ ѵậŧ của chàng dính đầy chất lỏng sền sệt, thuỷ dịch trong suốt hoà với tơ máu nhàn nhạt.
Dươиɠ ѵậŧ sưng đỏ, đầu thên trướng đến tròn vo, phía trên đôi mắt nhỏ điềm đạm đáng yêu tràn ra hai giọt dịch thể trong vắt.
Vệ Liên Cơ trông thấy thì không ngừng cười nhạo, chính là vật nhỏ này cắm đến mức nàng vừa thống khổ vừa sung sướиɠ. Nhưng nàng cũng đã khoái hoạt xong rồi sao chàng vẫn còn sưng cơ chứ?
Nghĩ như vậy, Vệ Liên Cơ liền hỏi: “Kỷ Thiêm, ngươi không phải là lần đầu tiên chứ, tại sao lâu như thế còn không bắn?”
Kỷ Thiêm đưa mắt nhìn dươиɠ ѵậŧ vẫn còn ngẩng cao, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.
Vệ công chúa trao thân xử nữ cho chàng, cũng đã lấy đi sự trong sạch của chàng rồi. Nếu như chàng để mặc cho mình phóng túng bắn vào trong thân thể nàng, vậy sự cự tuyệt trước đấy chàng đối với nàng còn tính là gì chứ.
Chàng tránh không được sẽ là kẻ muốn từ chối nhưng lại ra vẻ mời chào, là nguỵ quân tử trong ngoài không đồng nhất.
Vệ Liên Cơ cũng biết Kỷ Thiêm là văn nhân thanh cao, sĩ diện chết tiệt, khiến cho cây gậy bảo bối dưới thân này cũng chịu khổ theo chàng rồi.
Đêm nay nàng được thoải mái, cũng nguyện ý giúp kẻ nghe lời như chàng, bèn duỗi ra bàn tay thon dài, dùng lòng bàn tay mềm mại bao lấy qυყ đầυ của chàng, dùng lực ma sát lên xuống vài chục cái.
Quả nhiên, Kỷ Thiêm ưỡn thân một cái, kêu lên một tiếng đau đớn rồi bắn ra trong lòng bàn tay nàng.
Bàn tay trắng thuần như hoa lan mở ra trước mặt hắn, tràn đầy màu trắng đυ.c.
Vệ Liên Cơ mỉm cười: “Kỷ Thiêm, ngươi giả vờ là không muốn nhưng sao lại có thể bắn ra nhiều như vậy, nồng như vậy chứ nhỉ.”
Nàng nghiêng nghiêng liếc qua tiểu Kỷ sau khi bắn xong vẫn đứng nguyên như cũ, ánh mắt khinh miệt: “Đều giúp ngươi bắn ra rồi vẫn còn không vừa lòng. Không phải ngươi chê ta làm nhục ngươi sao, còn cứng làm gì, trông cậy vào ta lại thương tiếc ngươi một lần à?”
Sinh lý cho phép, dươиɠ ѵậŧ lần đầu nếm được tư vị mất hồn, vẫn còn sinh ra nhớ nhung. Kỷ Thiêm cũng không khống chế được, quay mặt chỗ khác, nhỏ giọng: “Không có.”
“Không có mà ngươi còn cứng.” Vệ Liên Cơ không khách sáo nói, tiếp theo cười mỉa, chậm rãi nói: “Ngươi thích cứng như thế, vậy ta thưởng cho ngươi cứng trên giường một đêm. Đợi ngày mai ta tỉnh ngủ rồi, lại gọi người đến cởi trói cho ngươi.”
Nói xong nàng quay người khoác áo đi vào phòng tắm.
Vệ công chúa một đêm không trở về phòng ngủ, ánh nến đỏ bên ngoài trướng chớp tắt.
Kỷ Thiêm bị trói chặt tứ chi, toàn thân khó chịu, vật ba tấc dưới rốn cứng rắn đến nửa đêm, đợi cho sắc trời lờ mờ sáng mới miễn cưỡng ngủ được.