"Ngô... Anh về rồi..."Đào Noãn bị cảm giác lạnh trên mắt cá chân đánh thức, vừa mở mắt đã nhìn thấy Lê Hàm Dục ngồi dưới đèn giường mờ nhạt tự chườm đá cho cô.
"Ngoan, ngủ đi." Lê Hàm Dục nhẹ nhàng hôn lên trán cô trấn an, dỗ cô ngủ lại.
Bên đây Đào Noãn ngủ ngon lành, Lệ gia lại là một cảnh tượng khác.
Lệ Nguyệt bị kêu khẩn cấp về nhà trong nửa đêm, vừa vào cửa đã thấy sắc mặt hai người vô cùng không tốt.
"Ba mẹ, làm sao vậy?"
Mẹ Lệ thấy cô trang điểm đậm, mang theo một thân mùi rượu trở về, không nhịn được nói: "Con lại đi đâu chơi? Bị Thân gia biết thì phải làm sao?"
Thân gia, tưởng tượng đến Thân Thần là cô tức giận, từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám nói chuyện như thế với cô: "Biết rồi biết rồi, chẳng lẽ còn sợ nhà bọn họ, kêu con trở về chỉ vì hỏi chuyện này?"
"Ai dạy con nói như vậy?!" Ba Lệ bên cạnh vỗ bàn, hiển nhiên là giận không ít: "Ba hỏi con, gần đây con có đắc tội Lê gia hay không?"
Lê gia, người duy nhất Lệ Nguyệt nghĩ đến chính là Lê Hàm Dục, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Không có, làm sao vậy?"
"Thật không?" Ba Lệ hỏi lại lần nữa, thấy Lệ Nguyệt lắc đầu, cũng thầm buồn bực nói: "Kỳ lạ, từ trước đến nay chúng ta và bọn họ không có qua lại, tại sao lại như vậy?"
"Ba, rốt cuộc làm sao vậy?"
Ba Lệ vẫn lắc đầu, không muốn nói cho cô nghe, mẹ Lệ lanh mồm lanh miệng nói ra: "Hôm nay không biết tại sao, mấy hạng mục đang nói đột nhiên ngừng hẳn, cũng may trong đó có một người quan hệ khá tốt với ba con, người ta mới gợi ý, nói là Lê gia ra tay can thiệp, mấy hạng mục đó có ảnh hưởng lớn đến công ty, cho nên mới kêu con về hỏi cho rõ, Nguyệt Nguyệt, con thật sự không có gây họa bên ngoài?"
Lệ Nguyệt nghe thế, còn chỗ nào không rõ nữa, nhất định là Đào Noãn cáo trạng với Lê Hàm Dục, mới rước lấy một tràng trả thù, lập tức hối hận một cái tát không đánh trúng, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: "Mẹ, con không có thật, mỗi ngày con chỉ uống rượu với bạn, không trêu chọc ai."
Ba Lệ thở dài, tuổi ông đã lớn, lại chỉ có một đứa con gái vô tâm, đành phải suy xét vì cả nhà: "Nguyệt Nguyệt, con có biết tại sao nhất định con phải kết hôn với Thân Thần không?"
Lệ Nguyệt lắc đầu, cô chỉ cảm thấy Thân Thần đẹp trai, hơn nữa lại là con riêng không có địa vị ở Thân gia, như vậy sau khi kết hôn cô muốn chơi thế nào cũng được, bởi vậy mới đồng ý liên hôn, a đúng rồi còn một cái nữa, đó là Thân Thần gợi lên ham muốn chinh phục của cô.
"Thân gia, trước kia cũng mua bán giống như chúng ta, bây giờ đã tẩy trắng thành công, làm ăn hô mưa gọi gió, con liên hôn với hắn, Thân gia và Lệ gia buộc chặt, đến lúc đó có hắn giúp chúng ta tẩy trắng, mới giữ được gia nghiệp, thậm chí là bảo toàn tánh mạng của cả gia đình, xưa đâu bằng nay, con có hiểu không?"
Từ trước đến nay Lệ Nguyệt không quan tâm chuyện trong nhà, mỗi ngày đều muốn ăn chơi, từ nhỏ đến lớn muốn gió được gió muốn mưa được mưa, những điều này cô chưa từng nghĩ tới.
Mẹ Lệ cũng nhân cơ hội giáo dục cô: "Con cũng nên trưởng thành, phải giúp gia đình chia sẻ một ít, sau này ít tụ tập bạn bè, có rảnh thì đi Thân gia biểu hiện, cũng cho sớm ngày chọn ngày làm hôn sự."
"Ba mẹ, con biết rồi." Dù không hiểu chuyện đến đâu, nhưng chuyện trọng đại, Lệ Nguyệt đành phải ngoan ngoãn nghe lời, nhưng tưởng tượng đến Đào Noãn, nghĩ đến ánh mắt Thân Thần nhìn cô, còn có Lê Hàm Dục ra mặt vì cô, Lệ Nguyệt hận không thể xé nát cô, trong lòng thề tuyệt đối không để cô sống tốt.