Người đàn ông trung niên vẫn giữ im lặng, đôi mắt như ưng vô cùng sắc bén, như đang phân biệt cô có đang nói dối hay không, rất lâu sau mới mở miệng: "Thân Thần sắp đính hôn, mặc kệ hai người có quan hệ gì, không được dính líu tới nhau nữa." Lời này nên nói với con trai ông mới phải, sao cô lại thành người dây dưa với hắn, Thân Thần sắp đính hôn thì liên quan gì tới cô, tốt nhất là ngày mai hắn kết hôn liền đi, sau này đừng xuất hiện nữa.
Đào Noãn nói thầm trong lòng, chuẩn bị mở miệng, chỉ nghe tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần.
Chân dài bước nhanh đến bên cạnh cô, ánh mắt Thân Thần nhìn cô tràn đầy lo lắng, không khó để nghĩ hai người ích kỉ này sẽ nói chuyện khó nghe với Đào Noãn: "Ba, ba làm gì vậy?"
"Nghịch tử!" Ba Thân Thần đặt mạnh ly trà lên bàn, mười phần trung khí, hung ác nói: "Thái độ của mày là sao?"
Lần đầu tiên thấy người hung ác như vậy, sợ tới mức lui ra phía sau trốn sau lưng Thân Thần, có người ba như vậy, khó trách tính tình Thân Thần kém tới vậy, đột nhiên thấy đồng cảm với hắn, lại cảm thấy kỳ lạ, người phụ nữ đó chính là mẹ Thân Thần, bình thường con cái bị la, làm mẹ đều sẽ thiên vị con mình, dù sao cũng phải giảng hòa, nhưng ý cười trên khóe miệng bà ta vẫn không thay đổi, còn ra vẻ xem kịch vui.
"Ba, cô ấy chỉ là một người bình thường, mong ba đừng khó xử cô ấy, phía Lệ gia con sẽ giải quyết." Thân Thần nói xong, nắm tay Đào Noãn xoay người đi, phía sau bọn họ vang lên một tiếng thanh thúy, cái ly nát thành vô số mảnh trên nền đá cẩm thạch.
Người một nhà này không bình thường cho lắm, chưa ra khỏi tòa viện, suy nghĩ lại được chứng thực lần nữa, đường đi bị một người cản lại, ánh mắt không e dè đánh giá Đào Noãn, như cô không hề mặc quần áo, trong mắt tràn đầy tà da^ʍ: "Thân Thần, kiếm đâu ra người non quá vậy, cho anh chơi mấy ngày đi."
Quả nhiên, nhà bọn họ không ai bình thường, Đào Noãn vô cùng chán ghét hắn ta, hắn không giống Thân Thần, dáng người mập mạp, dầu mỡ ghê tởm.
"Thân An, đừng có ý đồ với cô ấy." Thân Thần thấp giọng cảnh cáo, dẫn Đào Noãn vòng qua hắn tiếp tục đi.
Người canh giữ bên cạnh xe đưa di động và túi mua hàng, lúc này Đào Noãn đã ngồi trên xe Thân Thần, lăn lộn tới bây giờ đã là 9 giờ, xe thong thả chạy trên đường, Đào Noãn im lặng nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
"Chuyện hôm nay, xin lỗi." Thân Thần thử thăm dò mở miệng, mà cô vẫn thờ ơ: "Lời nói của bọn họ em đừng để trong lòng, chuyện đính hôn cũng sẽ không xảy ra, tôi sẽ giải quyết."
Cô vẫn không mở miệng nói chuyện với hắn, nhìn ngoài cửa sổ, thà rằng cô chỉ trích hoặc quở trách mình, cũng không muốn cô lạnh nhạt với mình.
"Gia đình của tôi khá phức tạp..." Hắn gian nan thấp giọng tự kể về quá khứ, không có quá nhiều cảm xúc, Thân Thần cũng không rõ tại sao mình phải nói với cô, muốn cô hiểu mình hơn, có lẽ chỉ là muốn tìm người nói hết.
"Thân tiên sinh." Cuối cùng, Đào Noãn quay đầu nhìn Thân Thần: "Tôi không phải thánh mẫu, tôi sẽ không tha thứ cho anh bởi vì anh nói mình đáng thương biết bao nhiêu, bất hạnh của anh không phải do tôi tạo ra, mà anh làm tổn thương tôi là sự thật, còn anh kết hôn với ai càng không liên quan đến tôi, phiền toái anh chạy nhanh lên."
Xe màu đen xuyên qua trong màn đêm, trong xe chỉ còn lại tiếng thở dài của hắn ta, một sai lầm dẫn đến bị chán ghét lâu dài, thích cũng không có tư cách nói ra.