Toàn thân Bồng Hạm đυ.ng phải đệm giường mềm mại liền lập tức cứng đờ, cái giường này có mềm đến đâu cũng là tử địa của nàng, mà Cơ Uyên còn đè lên người nàng, liên tục vuốt ve khuôn mặt nàng.
Mỗi lần ngón tay hắn lướt trên mặt nàng thì đều giống như là một lần lăng trì, loại quan hệ phi đạo đức này khiến nàng gần như nghẹt thở, đồng thời mặt cũng đỏ hồng lên, cuối cùng Bồng Hạm cũng không nhịn được nữa mà kêu lên: "Phụ hoàng... chúng ta là cha con…. không thể…."
Cơ Uyên làm ngơ, hắn là một người cực kỳ ít nói, bình thường đối với hài tử hay quần thần đều rất uy nghiêm, cho nên không có ai là không sợ hắn, bao gồm cả Bồng Hạm.
Nhưng không ai biết trong lòng hắn lại có một bí mật không thể nói, đó chính là Bồng Hạm, hơn nữa hắn không thích nghe nhất chính là Bồng Hạm gọi hắn là phụ hoàng, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, chỉ cần Tiểu Oanh vừa mở miệng, phía dưới có hắn liền trướng đến phát đau.
Hắn không muốn trả lời vấn đề này của Bồng Hạm, nhìn nàng giãy giụa trong loại quan hệ phi đạo đức này khiến hắn có một loại kɧoáı ©ảʍ khó có thể diễn tả thành lời.
Cơ Uyên chậm rãi gạt quần áo của nàng ra, đôi mắt đen nhánh như mực nhìn da thịt trắng nõn như ngọc của nàng từng chút từng chút lộ ra trước mắt hắn, mà tiểu cô nương dưới thân ngoại trừ run rẩy, cũng chỉ có thể dùng hai tay nắm chặt đệm giường, không dám hé răng một tiếng.
Cái này là đúng rồi, hắn thích điểm này của Bồng Hạm, bất luận là không cam lòng, không tình nguyện, ủy khuất khổ sở đến cỡ nào thì nàng cũng không dám ngỗ nghịch với hắn bởi vì hắn là phụ hoàng của nàng, trời của nàng, đất của nàng, nam nhân của nàng.
Cơ Uyên nâng đầṳ ѵú như một cái chén ngọc úp ngược của nàng lên, cúi người xuống liếʍ hết lần này đến lần khác.
"Vυ' nhỏ này, thật mềm mại thật yêu kiều." Đầu lưỡi Cơ Uyên xoay tròn trên núʍ ѵú của nàng một cái, Bồng Hạm đã cảm thấy ngực nóng ran, tiểu huyệt phía dưới cũng có cảm giác.
Thân thể Bồng Hạm có bao nhiêu điểm mẫn cảm thì Cơ Uyên đều biết, dù sao cũng là nữ nhi do một tay hắn dạy dỗ ra.
Ban đầu, Cơ Uyên chỉ coi Bồng Hạm là một đứa con bình thường nhưng trong cung cũng không thiếu một người giống như nàng, đối với Cơ Uyên mà nói đơn giản là nuôi thêm một tiểu sủng mà thôi.
Nhưng có một lần trong lúc vô tình nhìn thấy nàng chơi đùa cùng hoàng tử hoàng tử khác, ngã đập đầu xuống nhưng nàng cũng không có khóc mà chỉ che miệng vết thương ngây thơ cười một tiếng, hắn không biết làm sao mà đã bị nàng tác động đến tâm tư.
Phải biết rằng khi đó Bồng Hạm mới chỉ có mười tuổi mà Cơ Uyên đã bắt đầu để ý đến nàng, thường xuyên ra vào Ly phi cung.
Ban đầu Ly phi cũng vô cùng kinh ngạc nhưng nàng cũng là người thông minh, sau khi phát hiện mục tiêu của Cơ Uyên là Bồng Hạm thì nàng liền im lặng yểm hộ cho Cơ Uyên hành động.
Khi đó chuyên Cơ Uyên thường xuyên làm nhất chính là để tất cả tỳ nữ người hầu lui ra ngoài, một mình ôm Bồng Hạm ngồi trong ngự hoa viên nhìn hoa ngắm trăng, nhưng mà một tay hắn duỗi vào trong ngựa Bồng Hạm, nắm lấy nhũ bao mới phồng lên của nàng còn một tay khác thì thò xuống dưới váy nàng, vuốt ve âʍ ɦộ mềm mại không lông kia.
Tiểu Hạm tuy rằng còn nhỏ nhưng cũng biết đang bị phụ hoàng da^ʍ ô, mà nàng trời sinh đã sớm thông tuệ, chỉ là cúi đầu không lên tiếng mà thôi.
Tuy rằng Ly phi rất đau lòng nhưng cũng rất bất đắc dĩ chỉ có thể trơ mắt nhìn Bồng Hạm ngày càng trở nên trầm mặc, ít nói, mà thân thể lại bị Cơ Uyên khai phá càng ngày càng quyến rũ động lòng người.
Đặc biệt là đôi nhũ đó, phát triến sớm hơn so với các cô nương cùng tuổi, kết hợp với vòng eo mảnh mai mềm mại của nàng, thoạt nhìn càng thêm đầy đặn.
Mà cặp nhũ mềm mại đẫy đà này đối với Bồng Hạm mà nói như là một sự sỉ nhục, khi Cơ Uyên liếʍ láp trêu chọc nàng, nàng luôn không nhịn được mà rêи ɾỉ mềm mại quay mặt sang một bên.
Cơ Uyên đứng thẳng người lên, hai tay dùng sức nắm lấy nhũ hoa phấn nộn của nàng, dùng sức xoa bóp, nghe tiếng Bồng Hạm đau đớn mà chỉ có thể đè thấp tiếng la, nhìn đôi nhũ thịt trắng nõn kia ở trong lòng bàn tay mình biến hóa thành đủ mọi hình dạng, hắn hạ thấp âm thanh ra lệnh: “Hạm nhi, quay đầu lại, phụ hoàng muốn con nhìn, nhìn xem phụ hoàng yêu con như thế nào…..”