**Mặc Mặc: Cảm ơn bạn Leilla Nguyen đã donate ủng hộ nhé!
Hai mắt Hứa Huyên Thảo bởi vì bị độc tố tổn thương, tạm thời cư trú tại Bạch gia.
Có chút chuyện nghi kị, tại sao lúc trước ở Bạch gia lại có luồng yêu khí, tuy là khí tức trong chớp mắt, nàng xác định không nhận sai, tuyệt đối là mùi trên người Thanh Xà yêu.
Chẳng lẽ là Thanh Xà yêu truy tìm dấu vết của nàng, muốn thừa dịp nàng bị thương đánh lén.
Hứa Huyên Thảo càng lo lắng, đi về phía trước tìm kiếm Bạch Tự Cẩn, ý định cảnh giác hắn về việc này.
Có ý nghĩ quanh quẩn trong đầu nàng, Thanh Xà yêu có thể có liên quan với Bạch Tự Cẩn hay không?
Nhưng khí tức Bạch Tự Cẩn tinh khiết, rất có thể là người lương thiện mười kiếp. Loại người này tuyệt đối không có khả năng thông đồng với yêu nghiệt làm bậy, nếu không trên thân thể sẽ bị nhiễm bẩn.
Hứa Huyên Thảo xuyên thẳng qua hành lang, chợt nghe thấy âm thanh chổi quét nặng nề, rào rào rung động, đâm vào màng nhĩ có chút khó chịu.
"Hại lão tử mất sạch! Đi chết đi, đi chết đi!"
Hứa Huyên Thảo mơ hồ cảm thấy làn điệu kia có chút quen tai, chẳng qua tiếng nói đối phương vô cùng non nớt, cùng xà yêu trưởng thành lúc trước rất không giống nhau.
Nàng sinh ra nghi kị, nhảy lại chỗ nguồn gốc âm thanh, bắt lấy cổ áo nam đồng kia.
Hứa Huyên Thảo cúi đầu ngửi ngửi trên người hắn, ngửi được một mùi tanh sữa thối hoắc, cũng không có Yêu khí, liền cau mày buông cổ áo hắn ra một chút.
A Thanh vô tình bị làm ngã trên mặt đất, giương mắt thấy rõ là ai, sợ tới mức run cầm cập.
Chỉ thấy, mắt Hứa Huyên Thảo được vải trắng mơ hồ che lại, cầm trong tay Kiếm Thái Hư, toàn thân lãnh ý tỏa ra.
Lúc này A Thanh bị Bạch Tự Cẩn phong bế Pháp lực, biến thành nam đồng tứ chi ngắn nhỏ, bị phạt quét dọn trong sân.
Không có Pháp lực, Yêu khí tất nhiên là không còn, nàng cũng chưa nhìn thấy chân thân của hắn, theo lý là không thể nhận ra hắn.
Âm thanh Hứa Huyên Thảo lạnh lùng nói: "Ngươi là người phương nào?"
Cái trán A Thanh tràn ra mồ hôi: "Ta, ta là..."
"Hắn là dược đồng của ta." Cách đó không xa, truyền đến thanh âm lành lạnh của Bạch Tự Cẩn, đánh vỡ cục diện cứng ngắc lúc này.
A Thanh nhìn thấy ca ca không khỏi vui mừng, chân ngắn nhỏ nhanh chóng nhào đến phía sau hắn, ảnh giả làm cái cái mặt quỷ về phía Hứa Huyên Thảo , nhỏ giọng uy hϊếp: "Đồ chết dẫm mù lòa, bà nương thối!"
Bạch Tự Cẩn vân vê hai ngón tay trong tay áo, bịt kín miệng hắn, thanh âm lộ ra nghiêm khắc: "Yên tĩnh."
A Thanh không cách nào mở miệng ra, cái mũi ô ô, bộ dáng muốn khóc lên.
Hứa Huyên Thảo nghe được Bạch Tự Cẩn giải thích, liền biết rõ đã hiểu lầm dược đồng, càng cảm thấy thật thẹn với Bạch đại phu.
Hắn có ý tốt thu lưu nàng, chữa trị cho nàng, nàng lại phá hỏng dược thảo trân quý của hắn, còn suýt nữa đả thương dược đồng.
"Bạch đại phu, là ta hiểu lầm." Hứa Huyên Thảo xấu hổ xin lỗi, "Xin lỗi!"
Bạch Tự Cẩn tựa hồ không thèm để ý chút nào, nói khẽ: "Đói không, đi ăn cơm đi."
Hứa Huyên Thảo xoa bóp Túi Càn Khôn, xin lỗi cự tuyệt: "Không ăn, ta mang theo Tịch Cốc đan, có thể không ăn không uống rất lâu."
Bạch Tự Cẩn bỗng nhiên nói: " Bao lâu ngươi chưa ăn cơm rồi hả?"
Hứa Huyên Thảo lập tức nói không ra lời.
Nàng vì nghiệp lớn trừ ma vệ đạo, một mực tận sức khắc khổ tu hành, đói thì ăn Tịch Cốc đan, mệt mỏi liền dán phù cường thân, cứng rắn bức ép bản thân thành đệ nhất đệ tử. Ngoại trừ trảm yêu trừ ma, nàng gần như không sinh hoạt như dân chúng bình thường, đến cả một ngày ba bữa cơm cũng đã lâu chưa từng ăn.
Bạch Tự Cẩn nói: "Nếu không chê, nếm thử tay nghề của ta đi."
Nói như vậy, Hứa Huyên Thảo cũng không tiện từ chối, đi theo Bạch Tự Cẩn tiến vào phòng, đập vào mặt là mùi canh thịt làm cho người thèm nhỏ dãi.
Ngửi thấy mùi này, Hứa Huyên Thảo nuốt một ngụm nước bọt, bụng truyền đến cảm giác đói khát đau nhức.
Mắt nàng không nhìn thấy, va va chạm chạm tìm được chỗ ngồi xuống.
Bạch Tự Cẩn buồn cười: "Ngồi lệch ra."
Hứa Huyên Thảo không kịp phản ứng, cổ tay truyền đến xúc cảm làn da mát lạnh, hóa ra là năm ngón tay hắn.
Hắn cầm chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng, nhẹ nhàng kéo nàng đi lòng vòng.
Hứa Huyên Thảo cẩn thận từng li từng tí sờ mó, sờ đến một bộ bát đũa, đừng nói mắt mù thấy không rõ bàn đồ ăn, thậm chí ngay cả chiếc đũa đều cầm không được rồi.
Hắn rất nhanh lấy ra chiếc đũa của nàng, thịt đông pha thơm ngào ngạt đút tới bên cạnh miệng nàng.
"Ta có thể tự mình làm được." Hứa Huyên Thảo cố gắng tự lập đã quen, được người bón cho ăn là lần đầu tiên, thực không quen.
Hắn ôn nhu lại không cho phép cự tuyệt: "Há mồm."
Hứa Huyên Thảo cố mà cắn vào trong miệng, nhai nhai.
Trong nháy mắt, vị giác thu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực lớn.
Miếng thịt mập mạp, mùi tương tươi ngon cùng vị ngọt nhè nhẹ, dư vị tràn ra giữa răng môi, trù nghệ này thật là làm cho người ta sợ hãi thán phục.
Phái Quy Vân cũng có nấu ăn, nhưng so sánh với cái này, quả thực chính là đồ cho heo ăn.
Hứa Huyên Thảo hỏi: " Tất cả đều là ngươi làm hay sao?"
Hắn ừm một tiếng, bón cho ăn nàng một miếng canh thịt: "Nếm thử cái này."
Canh thịt rất ngon, toàn bộ dạ dày được thỏa mãn.
Cạnh cửa, miệng A Thanh bị phong ấn, đau khổ mong ngóng mà nhìn một bàn đồ ăn, bụm lấy bụng nhỏ xẹp lép.
Hắn cũng đói mà...
Bạch Tự Cẩn thấy A Thanh đáng thương, cho hắn bát canh thịt.
A Thanh không dám tới gần Hứa Huyên Thảo, một bên trốn ở bên cạnh góc cửa trúc trắc mà uống canh, một bên nhìn Bạch Tự Cẩn cẩn thận tỉ mỉ mà bón đồ ăn cho Hứa Huyên Thảo.
Hứa Huyên Thảo ăn nấm hương, lúc há mồm lần nữa, ngậm lấy cái bọc hình trụ hơi lạnh.
Đầu lưỡi vô thức liếʍ liếʍ, hình như không có mùi vị gì, môi nàng cuốn lấy mυ'ŧ mυ'ŧ.
Vật hình trụ trong miệng, bỗng nhiên nhúc nhích.
Bỗng nhiên ý thức được, đây là ngón tay của hắn.
Nàng cố gắng trấn định mà buông tay ra, trái tim đập mạnh nhảy dựng.
Lúng túng, quá lúng túng...
Lưỡi nàng dường như đang tê dại, lưu lại nhiệt độ lạnh buốt của hắn.
Tay hắn vẫn còn ướt dính, đều là do nàng thè lưỡi liếʍ mà ra.
Không khí ngưng lại một tia quái dị, hai người sau nửa ngày không nói gì.
Một hồi lâu, Bạch Tự Cẩn tựa như không thèm để ý, bình tĩnh mở miệng: "Ngươi có thích ăn món nào không?"
Hứa Huyên Thảo khô khốc nói: "Ta khá qua loa, gì cũng ăn được."
Bạch Tự Cẩn nở nụ cười: "Chắc chắn sẽ có người dưỡng khẩu vị ngươi đặt ở trong miệng đấy."
"A?" Nàng không hiểu ý hắn là gì.
Bạch Tự Cẩn tiếp tục bón cho nàng một miếng: " Cá dấm Tây Hồ Lâm An phủ không tệ, ngày mai làm một ít nhé."
A Thanh nhìn tình cảnh hai người ở chung mà cảm thán.
Nhìn không ra, nữ tu sĩ lúc trừ yêu thì nhẫn tâm dứt khoát, còn có một mặt mềm mại như vậy.
Ca hắn dịu dàng tuấn tú như vậy, thiếu nữ chạy theo như vịt. Nếu như thêm chút tâm cơ, đệ nhất đệ tử Phái Quy Vân này còn không phải dễ bảo.
Nếu như đổi lại là hắn, chắc chắn lợi dụng thật tốt.
Chỉ là không biết ca hắn đang tính toán cái gì.
————————————————————
Lưu Vân có chuyện nói: Nữ chính trong truyện được xây dựng dựa theo Hứa Tiên + Pháp Hải ~