Tần Dịch tiếp tục lái xe, chỉ “Ừ” một tiếng, không nói gì nữa. Anh biết Man Vân muốn hỏi cái gì, cô muốn hỏi anh tại sao không để cô nằm lên bàn.
Đó là nơi công cộng để người ta thưởng thức đồ ăn. Cô, chỉ có thể làm thức ăn của một mình anh thôi.
Thấy Tần Dịch không định nói tiếp, Man Vân nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn quyết định hỏi ra vấn đề mà mình lăn tăn nãy giờ. Cô nhéo mông một cái đối mặt với anh, cô không khỏi “Ưm” một tiếng. Man Vân cảm thấy bối rối bèn ho nhẹ vài lần, dè dặt hỏi anh: “Anh, là khách quen ở đây sao?”
Tần Dịch vẫn nhìn thẳng vào con đường ở phía trước, lạnh lùng “Ừ” một tiếng.
Man Vân bĩu môi tiếp tục hỏi: “Bình thường anh...” Cô ngập ngừng, cảm thấy có hơi thẹn thùng, cô đỏ mặt tiếp tục hỏi: “Anh thường hay dẫn người tới chỗ đó ăn sushi khỏa thân lắm sao?”
Tần Dịch cười cười, quay đầu lại nhìn xoáy vào cô, nói: “Trước kia thì là vậy.”
Man Vân xoay người lại, “Ồ” một tiếng nhẹ tênh. Tuy cô đã đoán trước được sự việc, nhưng nghe anh chính miệng thừa nhận như vậy thì vẫn thấy hơi mất mát. Nghĩ đến cảnh anh cũng ăn sushi khỏa thân trên người cô gái nào đó, hoặc là chàng trai nào đó giống như ban nãy, trong lòng cô lập tức thấy rất khó chịu.
Một lát sau, anh dừng xe trước đèn xanh đèn đỏ, Tần Dịch mới quay đầu lại nhìn Man Vân nói: “Chỗ đó rất chú trọng không gian riêng tư của khách hàng, sẽ không dễ gì tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng, trước đây tôi thường dẫn đối tác đến chỗ đó.”
Man Vân xoay mặt qua nhìn anh với ánh mắt ngơ ngác, trong đôi mắt của anh thấp thoáng chút ý cười. Anh đang giải thích với cô đấy sao?
Tần Dịch nhếch môi, nụ cười rất nhạt nhòa, giọng nói của anh cũng rất nhỏ: “Hôm nay vẫn là lần đầu tiên tôi tự ăn.”
Trái tim Man Vân đập thình thịch, hơi thở cũng trở nên dồn dập, ý của anh là trước đó anh chỉ dẫn khách hàng đến chỗ đó ăn, mà anh chỉ ngồi nhìn bọn họ ăn thôi sao?
Nói như vậy có nghĩa là đối với anh mà nói, cô cũng xem như có một chút khác biệt với mọi người đúng không?
Đèn xanh sáng lên, xe tiếp tục chạy chầm chậm, tâm trạng của Man Vân trong chớp mắt trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Cô kéo cửa sổ xuống, gác khuỷu tay lên khung cửa, chống ngón tay lên cằm nhìn ra bên ngoài, hồi nãy còn cảm thấy tiếng xe cộ qua lại ồn ào rất phiền phức, bây giờ cô lại cảm thấy như thế này cũng không khó chấp nhận cho lắm. Thậm chí còn muốn nghe thêm một chút nữa, Man Vân nở nụ cười ngốc nghếch trên môi.
Tần Dịch chăm chú lái xe, tình cờ liếc nhìn cô một cái. Gò má ửng đỏ nghiêng nghiêng của cô, bên môi thấp thoáng nụ cười, nhìn rất dễ thương. Tâm trạng khó chịu bắt đầu từ hôm qua đã trở nên thoải mái hơn nhiều rồi.
Đến trước cổng khu chung cư của Man Vân, Tần Dịch dừng xe, nhìn lướt qua bắp đùi của cô rồi nhắc nhở cô: “Nhỡ cho kỹ, mười hai tiếng đồng hồ.”
Mười hai tiếng, mười hai tiếng trừng phạt anh dành cho cô. Man Vân đã duỗi một chân ra ngoài cửa, thứ trong cơ thể lại chọt cô một cái, cô hừ lên một tiếng, quay người lại bối rối nói: “Biết rồi.”
Sau khi Man Vân xuống xe, Tần Dịch nhìn ra đằng trước, anh nhìn Man Vân bước lên đường mòn đi bộ, bờ mông lại thỉnh thoảng uốn éo tới lui, lâu lâu lại kéo áo một chút, anh thì thầm trong miệng: “Mùi vị rất ngon.” Sau đó Tần Dịch dập tàn thuốc, đạp chân ga, rời khỏi khu chung cư này nhanh như một cơn gió.