Mãnh Nam Song Tính Bị Thao Đến Mang Thai

Chương 17: Bảo bối, anh muốn ch!ch em!

Nghe thấy lời Trịnh Hoằng Nghị nói, đôi mắt của Lục Thiên Hạo cụp xuống nhìn về phía ngực của mình, vẻ mặt có chút mơ màng lại có chút bối rối, dường như đang tự hỏi liệu đầṳ ѵú của mình có thể phun ra sữa hay không.

Phản ứng của Lục Thiên Hạo hoàn toàn làm Trịnh Hoằng Nghị hài lòng, hắn nhịn cười dùng sức mυ'ŧ ra những dấu hôn đỏ tươi trên cơ ngực rắn chắc đầy đặn của Lục Thiên Hạo, đầu lưỡi lại đánh vòng liếʍ quanh đầṳ ѵú, sau đó cười hỏi: "Có thích anh liếʍ chỗ này của em không?"

Ngực bị liếʍ vừa ngứa vừa tê, Lục Thiên Hạo cảm thấy rất thoải mái, liền thành thật gật nhẹ đầu: "Ừm, thích."

Trịnh Hoằng Nghị cười sung sướиɠ, đầu lưỡi liếʍ khắp bụng của Lục Thiên Hạo, để lại nhiều dấu vết ướt sũng da^ʍ mỹ.

"Còn muốn anh liếʍ ở đâu nữa không? Nói cho anh nghe nào." Hắn nói.

Lục Thiên Hào nghiêng đầu, duỗi tay sờ vào ngực của mình, nhéo nhéo đầṳ ѵú bên trái.

"Chỗ đấy đã liếʍ rồi mà, chọn chỗ khác đi em." Trịnh Hoằng Nghị nhịn cười nói, tay hắn ở trong quần Lục Thiên Hạo ra sức vuốt ve bờ mông đẫy đà lại săn chắc. Sau đó di chuyển tới phía trước sờ sờ âm huyệt của Lục Thiên Hạo, ngón tay tách hai môi l*n ra, gãi gãi xung quanh thịt non ở miệng huyệt, dường như muốn dùng cách này để dụ dỗ Lục Thiên Hạo nói hắn liếʍ huyệt cho.

Nhưng Lục Thiên Hạo lại không phối hợp với hành động của hắn, mà tự đút tay vào trong quần mình, cầm lấy côn ŧᏂịŧ đã dựng thẳng lên trời, nói: "Chỗ này, muốn được liếʍ."

Côn ŧᏂịŧ đứng thẳng cứng nhắc, khiến quần tây nhô lên một túp lều cao cao. Có lẽ cảm thấy côn ŧᏂịŧ bị qυầи ɭóŧ bó lại không hề thoải mái, Lục Thiên Hạo nhíu nhíu mày, dứt khoát cởi cúc quần kéo khóa xuống, lấy côn ŧᏂịŧ dài dài bên trong qυầи ɭóŧ ra.

Vừa nãy bị Trịnh Hoằng Nghị kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầṳ ѵú mẫn cảm, cơ thể Lục Thiên Hạo cũng bắt đầu hưng phấn, đỉnh côn ŧᏂịŧ chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ dính dính, sau khi anh tuốt vài cái thì một giọt dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt chảy dọc theo qυყ đầυ xuống dưới, lưu lại dấu vết cực kỳ da^ʍ mỹ trên thân c*c trắng hồng thẳng tắp.

Ánh mắt Trịnh Hoằng Nghị nhìn theo động tác giữa háng của Lục Thiên Hạo, nói thật, từ trước tới giờ hắn luôn là một người kiêu ngạo ở trên giường, cho tới giờ chỉ có bạn tình và bạn trai khẩu giao cho hắn, muốn Trịnh Nhị thiếu cao quý phải cúi đầu ngậm dươиɠ ѵậŧ của tên đàn ông khác thì nằm mơ cũng chẳng có.

Nhưng khi nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ của Lục Thiên Hạo, phản ứng đầu tiên của Trịnh Hoằng Nghị không phải là bài xích, đó là một cảm giác gì đó mà chính bản thân Trịnh Hoằng Nghị cũng không thể hiểu nổi.

Không bài xích, không chán ghét, ngược lại. . . . . . . càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn càng thấy mê người, càng nhìn càng muốn được. . . . . . liếʍ một cái!

Vì thế, lần đầu tiên Trịnh Nhị thiếu hạ thấp cái đầu "cao quý" ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của tên đàn ông khác khi làʍ t̠ìиɦ.

Lúc ngậm vào miệng không cảm thấy vị gì, sau đó mùi vị tanh tanh lan tỏa trên đầu lưỡi, Trịnh Hoằng Nghị tỉ mỉ cảm nhận mùi vị trên qυყ đầυ, lại từ từ ngậm dươиɠ ѵậŧ vào càng sâu hơn, mùi vị càng lúc càng đậm.

Mùi vị kia cũng giống như con người của Lục Thiên Hạo vậy, có mùi hương sạch sẽ và trong sạch.

Trịnh Hoằng Nghị ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của Lục Thiên Hạo mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để như hồi nhỏ ăn vụng kem que, mυ'ŧ đến mức phát ra tiếng "chậc chậc" từng đợt, ở trong phòng nghỉ im lặng có vẻ cực kỳ vang, cũng cực kỳ dâʍ ɭσạи.

"Ưʍ. . . . . . . ." Cả cây côn ŧᏂịŧ bị mυ'ŧ đến mức tê tê dại dại, Lục Thiên Hạo thoải mái đến mức phát ra tiếng rêи ɾỉ hưởng thụ.

Trịnh Hoằng Nghị nghe thấy tiếng rên của Lục Thiên Hạo, ý cười sung sướиɠ trên mặt càng phơi phới hơn, hắn cắn nhè nhẹ cây côn ŧᏂịŧ ngày càng cứng nhắc hơn kia, sau đó nhả nó ra, rồi lại há miệng ngậm lấy hai viên trứng dái của Lục Thiên Hạo mυ'ŧ mạnh hai cái.

"A ư. . . . . . . . ." Có lẽ là bị hút quá mạnh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mãnh liệt khiến Lục Thiên Hạo không chịu nổi mà vặn vẹo cơ thể, côn ŧᏂịŧ cứng rắn chảy càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ hơn.

Trịnh Hoằng Nghị cười cười, sao đó đầu lưỡi liếʍ từ gốc lên tới đỉnh côn ŧᏂịŧ, cái lưỡi trơn trượt quấn lấy côn ŧᏂịŧ đã ướt sũng, liếʍ thẳng một đường lêи đỉиɦ, Trịnh Hoằng Nghị hôn một cái lên qυყ đầυ mẫn cảm: "Bảo bối, có sướиɠ không?" Hắn nhìn Lục Thiên Hạo hơi thất thần đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ được khẩu giao, cười hỏi.

"Sướиɠ." Lục Thiên Hạo gật đầu đáp luôn, ngừng một chút rồi lại nói thêm: "Muốn nữa."

Hóa ra vẫn còn nghiện!

Trịnh Hoằng Nghị cười liếʍ vài cái lên qυყ đầυ hồng hào, nói: "Sướиɠ chỗ đấy thì có là gì! Trên người em còn có hai cái huyệt da^ʍ bé nhỏ. . . . . . . . ." Hai tay hắn chia nhau vuốt ve âm huyệt và cúc huyệt của Lục Thiên Hạo: "Nếu chơi chỗ này thì mới thật sự là sướиɠ, em có muốn thử không, hả?"

Ngón tay của Trịnh Hoằng Nhị cắm rút nhè nhẹ vào hai cái huyệt của Lục Thiên Hạo, tuy rằng trên mặt tràn đầy ý cười nhưng nhìn kiểu gì cũng giống con sói đuôi to đang dụ dỗ cừu non.

Vẻ mặt của Lục Thiên Hạo có chút mê man, có lẽ đang không biết Trịnh Hoằng Nghị nói "chơi" là chơi kiểu gì, nhưng ngón tay của Trịnh Hoằng Nghị cứ vuốt ve hai huyệt thịt của anh, khi thì lại cắm nhẹ vào mấy cái, cảm giác đó quả thực rất sướиɠ. Hiện giờ Lục Thiên Hạo đang bị cảm giác chi phối, chỉ cần sướиɠ thì anh sẽ muốn, vì thế anh đã gật gật đầu.

Trịnh Hoằng Nghị thấy đã dụ dỗ thành công, vội vàng cởϊ qυầи và qυầи ɭóŧ của mình ra, côn ŧᏂịŧ bự giữa háng đã cứng như cây sắt nung từ lâu lập tức bật ra, cái thứ vừa thô vừa to đó khiến Lục Thiên Hạo trợn tròn mắt.

Thấy vẻ mặt của Lục Thiên Hạo, Trịnh Hoằng Nghị thấy hơi đắc ý, hắn cầm lấy hai chân dài của Lục Thiên Hạo tách ra hai bên, sau đó ngồi chồm hổm ở giữa hai chân của anh, dùng qυყ đầυ to bự chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ cọ xát lên miệng l*n của Lục Thiên Hạo, vừa cọ xát vừa nhìn Lục Thiên Hạo hỏi: "Thấy sao, con c*c của anh có to không?"

"Rất to!" Lục Thiên Hạo trả lời thật lòng, còn duỗi tay sờ sờ thử, anh rất tò mò sao gân xanh lại nổi lên nhiều tới như vậy, thoạt nhìn có cảm giác tràn ngập sức mạnh hoang dã, giống như là sắp nổ tung tới nơi vậy.

Dươиɠ ѵậŧ bự bị sờ một cái mà khiến Trịnh Hoằng Nghị sướиɠ run cả người.

"Đúng là một bé yêu tinh, dùng tay thôi mà đã mê hoặc người khác như vậy rồi." Hắn nói lớn tiếng, côn ŧᏂịŧ bự đâm đâm về phía trước, qυყ đầυ to bự chen vào giữa hai mép l*n, đâm lên miệng nhỏ càng mê hoặc người khác hơn.

Tâm trí của Lục Thiên Hạo vẫn trong trạng thái say bí tỉ, nhưng có thể biết rõ ý đồ trong động tác này của Trịnh Hoằng Nghị, anh hỏi: "Cậu muốn cắm cây gậy bự đó của mình vào sao?"

Anh nhíu mày nhìn cây gậy thịt của Trịnh Hoằng Nghị, cái thứ thô to như vậy cắm vào nhất định sẽ rất đau.

"Không được cắm vào!" Anh nói rất nghiêm túc, cầm lấy dươиɠ ѵậŧ bự của Trịnh Hoằng Nghị kéo sang một bên, không cho hắn đâm vào âm huyệt của mình.

Làm xong động tác này, Lục Thiên Hạo liền ngồi dậy muốn xuống giường.

Trịnh Hoằng Nghị hơi sửng sốt khi Lục Thiên Hạo dịch côn ŧᏂịŧ của hắn đi, thấy Lục Thiên Hạo muốn xuống giường hắn lập tức khôi phục lại tinh thần, nhảy bổ tới đè Lục Thiên Hạo xuống như một con hổ đói, côn ŧᏂịŧ bự đâm đâm vào miệng l*n hơi ươn ướt kia.

"Giờ ông đây đã bị em làm cho dục hỏa đốt người rồi, thế mà em dám bỏ của chạy lấy người sao? Không có cửa đâu!" Vẻ mặt Trịnh Hoằng Nghị hung ác nói ra lời oán giận, nhiều ngày qua vì ngại huyệt thịt của Lục Thiên Hạo sưng đau nên hắn đều dùng tay của anh tuốt cho mình, đã rất lâu rồi chưa nếm lại cảm giác cắm huyệt.

Nếu là trước đây, hắn muốn cái dạng đàn ông nào mà chẳng có, chỉ cần muốn làʍ t̠ìиɦ thì một đống sao nam sẽ rửa sạch cơ thể cầu xin hắn đến ch!ch, nào có chuyện suy bại tới mức dùng năm ngón tay để giải tỏa du͙© vọиɠ bao giờ. Nhưng không biết vì sao, hiện giờ hắn chỉ muốn Lục Thiên Hạo thôi, cơ thể săn chắc kia, hai cái huyệt da^ʍ vừa chặt khít vừa nhiệt tình như lửa kia, còn cả cái khí chất lạnh nhạt cấm dục kia nữa, tất cả đều khiến hắn trầm mê thật sâu, giống như là hút phải thuốc phiện, muốn ngừng mà chẳng được.

Hắn chỉ muốn một người này thôi, chỉ cần dùng tay của anh để tuốt trụ thì hắn cũng đã sướиɠ muốn chết đi được rồi.

Nhưng mà, hắn càng muốn đè người này xuống hung hăng ch!ch hai cái da^ʍ huyệt của anh hơn, hai cái huyệt nhỏ vừa chặt vừa da^ʍ khiến hắn cảm giảm có ch!ch cả đời cũng không chán.

"Bảo bối, con c*c này to như vậy, chẳng lẽ em không muốn thử xem cảm giác được nó ch!ch ra sao hả?" Trịnh Hoằng Nghị hôn lung tung khắp cổ và mặt của Lục Thiên Hạo, dươиɠ ѵậŧ bự dưới thân ma sát lên âm huyệt của Lục Thiên Hạo, âm huyệt cực kỳ mẫn cảm kia dưới sự ma sát của côn ŧᏂịŧ bự đã hộc nước không ngừng.

Lục Thiên Hạo bị ma sát đến mức sướиɠ cực kỳ, nhưng ý nghĩ sợ đau trong đầu vẫn chiếm thượng phong.

"Tôi không muốn, cậu buông ra, tôi muốn đi tiểu!" Anh đẩy ngực của Trịnh Hoằng Nghị, muốn đẩy cái tên khốn đang đè trên người mình ra, nhưng mặc cho anh có làm gì thì cũng đều vô ích.

Trịnh Hoằng Nghị hung hăng hôn một cái lên bờ môi của anh, cười vô lại nói: "Không vội, đợi anh ch!ch xong rồi đi tiểu cũng được! Hoặc là, để anh ch!ch em phun nướ© ŧıểυ cũng được!"

Ngoài miệng nói như vậy, trong đầu cũng không nhịn được mà tự bổ não cảnh Lục Thiên Hạo bị hắn ch!ch đến mức phun nướ© ŧıểυ.

Hình ảnh bổ não này quả thực khiến hắn hưng phấn đến mức muốn phun máu mũi.

Không được, nếu không ch!ch ngay thì hắn sẽ nổ tung mất.

"Bối bối, anh muốn ch!ch em!"

Vừa nói xong, dươиɠ ѵậŧ bự của Trịnh Hoằng Nghị dùng sức đâm thẳng vào âm huyệt của Lục Thiên Hạo, côn ŧᏂịŧ thô to và cứng nhắc bị âm huyệt nuốt vào từng tấc một, cả cây côn ŧᏂịŧ cắm hoàn toàn vào tận chỗ sâu trong tử ©υиɠ của Lục Thiên Hạo.

"A. . . . . . . . . Đau quá. . . . . . ." Lục Thiên Hạo phát ra tiếng hét thảm thiết, ngón tay dùng sức cào lên tấm lưng săn chắc của Trịnh Hoằng Nghị, để lại vài vết đỏ hồng.