Lục Thiên Hạo đau đớn rên lên, ít nhiều cũng gợi lên chút thương hoa tiếc ngọc của Trịnh Nhị thiếu, nhưng ngay sau đó cơ thể Lục Thiên Hạo căng cứng vì đau đớn, âm huyệt cũng vì thế mà kẹp chặt lại. Một cái kẹp chặt này lập tức câu dẫn Trịnh Hoằng Nghị đang bị lửa dục thiêu đốt nổi lên thú tính.
"Chỉ đau một lúc mà thôi, để anh ch!ch vài cái là em sẽ bắt đầu thích ngay! Thả lỏng chút, em kẹp càng chặt thì sẽ càng đau đấy."
Trịnh Hoằng Nghị nói xong, cái mông cũng không chờ nổi mà bắt đầu đưa đẩy, nhát sau cắm càng sâu càng mạnh hơn nhát trước, nhưng tốc độ không nhanh, mỗi một cái cắm đều giữ một tốc độ như vậy.
"A. . . . . . . . . Đừng cắm nữa. . . . . . . . A. . . . . . Đau quá. . . . . . . Tên khốn. . . . . . . . . Tên khốn nạn nhà cậu. . . . . . . ." Cho dù có say thì Lục Thiên Hạo vẫn không quên Trịnh Hoằng Nghị là tên khốn nạn, chuyện này dường như đã khắc sâu vào tận xương tận tủy của anh rồi, không dễ gì mà xóa đi được.
"Chỉ thấy đau thôi sao?" Trịnh Hoằng Nghị không giảm sức lực, vẫn cứ cắm sâu vào tận cùng, chỗ sâu bên trong âm huyệt vừa chặt vừa nóng ẩm khiến hắn sướиɠ đến mức da đầu run lên: "Huyệt da^ʍ của em bị anh ch!ch đến mức ướt như thế này, chẳng lẽ lại không sướиɠ chút nào sao?"
Âm huyệt của Lục Thiên Hạo không ngừng phân bố ra mật nước theo từng nhát cắm rút ác liệt, bị côn ŧᏂịŧ bự chèn ép bắn ra tứ tung khắp nơi.
"Khó chịu. . . . . . . A. . . . . . Không thấy sướиɠ. . . . . . . Cậu mau rút ra. . . . . . . . ." Một tay Lục Thiên Hạo ra sức cào trên lưng của Trịnh Hoằng Nghị, tay kia thì đẩy ở ngực của hắn, nhưng dần dần thì lực đẩy của anh lại càng yếu đi.
Đúng như lời mà Trịnh Hoằng Nghị đã nói, đau đớn chỉ trong chốc lát mà thôi, sau một lúc cày cấy, Lục Thiên Hạo bắt đầu cảm thấy hơi thoải mái, cảm giác đau đớn tiêu tan nhanh chóng, tất cả những gì cảm nhận được chỉ còn là kɧoáı ©ảʍ vừa tê vừa dại.
"A. . . . . . . . Ha a. . . . . . . A ư. . . . . . . ." Lục Thiên Hạo say rượu không hề che giấu một chút cảm giác nào của mình, thoải mái là cứ thế rên lên.
"Bảo bối, bắt đầu sướиɠ rồi hả?" Tiếng rên thoải mái của Lục Thiên Hạo khiến Trịnh Hoằng Nghị càng thêm hưng phấn, côn ŧᏂịŧ bự bắt đầu không kiêng nể gì mà rong ruổi trong âʍ đa͙σ của Lục Thiên Hạo.
Trịnh Hoằng Nghị cắm rút ác liệt vừa nhanh lại vừa sâu, mỗi lần đều rút gần hết côn ŧᏂịŧ bự ra, sau đó lại cắm mạnh vào sâu bên trong, qυყ đầυ to bự mở miệng tử ©υиɠ cắm thẳng vào bên trong. Cắm rút mãnh liệt như vậy, ma sát kịch liệt như thế khiến Lục Thiên Hạo sướиɠ đến mức rên da^ʍ không ngừng.
"A. . . . . . . . A ư. . . . . . . . Sâu. . . . . . Sâu quá. . . . . . . Ha a. . . . . . ."
"Không cắm sâu một chút thì sao thỏa mãn được huyệt da^ʍ này của em?" Trịnh Hoằng Nghị nói xong, dứt khoát nâng hai chân dài của Lục Thiên Hạo đặt lên bả vai của mình, sau đó ch!ch đ!t hung ác mãnh liệt.
"A. . . . . . . . A ư. . . . . . ." Lục Thiên Hạo bị ch!ch đến mức mặt ửng hồng, kɧoáı ©ảʍ cực hạn từ trong âm huyệt như sóng cuồn cuộn hết đợt này đến đợt khác lan tỏa khắp toàn thân của anh, sướиɠ đến mức không thể chịu nổi, cả căn phòng tràn ngập tiếng rên da^ʍ của anh.
Từ trước đến giờ Trịnh Hoằng Nghị có rất nhiều trò ở trên giường, sau khi đè Lục Thiên Hạo xuống cắm rút mấy trăm cái, hắn dường như muốn đổi tư thế.
"Nào, bảo bối. Chúng ta đổi tư thế khác đi."
Nói xong, hắn ôm lấy Lục Thiên Hạo xoay 180 độ khiến anh nằm sấp lên người hắn, động tác này có hơi lớn khiến côn ŧᏂịŧ bự trượt ra khỏi âm huyệt của Lục Thiên Hạo.
Lục Thiên Hạo đang bị ch!ch đến mức hưng phấn, khó chịu cọ xát vào giữa háng của Trịnh Hoằng Nghị: "Nhanh cắm vào đi mà, vẫn muốn nữa!"
Hiếm khi thấy anh chủ động như vậy, cả người dâʍ đãиɠ phơi ra toàn bộ không hề che giấu, Trịnh Hoằng Nghị bị câu dẫn đến mức hô hấp dồn dập, hắn nắm lấy côn ŧᏂịŧ bự của mình chạm vào âm huyệt của Lục Thiên Hạo, đang định đâm vào thì bỗng ngừng lại.
Lục Thiên Hạo đã cảm nhận được côn ŧᏂịŧ gân guốc cứng rắn kia chạm vào miệng huyệt của mình, nhưng chờ mãi vẫn không thấy hành động tiếp theo của cây côn ŧᏂịŧ kia, trong lòng liền thấy hơi bực.
"Cậu nhanh lên, bên trong ngứa lắm!" Anh thúc giục với giọng điệu gấp gáp, lúc đầu bị ch!ch còn không cảm thấy gì, hiện giờ côn ŧᏂịŧ bự rút ra thì mới thấy bên trong âm huyệt ngứa ngáy từng đợt.
"Đừng có câu dẫn anh như vậy, không là anh ch!ch chết em đấy!" Trịnh Hoằng Nghị thở ra một hơi, kìm lại xúc động muốn cắm mạnh vào huyệt da^ʍ lúc nãy, hắn bắt lấy hai cánh mông tròn to đầy đặn vừa tùy ý vuốt ve vừa nói: "Bảo bối, vừa nãy có sướиɠ hay không? Có thích anh ch!ch em không hả?"
Hắn rõ ràng đã biết rõ còn cố hỏi, nhìn vẻ mặt hưởng thụ và âm thanh cầu ch!ch khó nhịn hiện giờ là biết, nhưng hắn muốn nghe chính miệng Lục Thiên Hạo nói ra. Hoàn cảnh hiện giờ rất hiếm gặp, Lục Thiên Hạo lúc tỉnh táo sẽ chẳng bao giờ nói ra lời thật lòng, không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thì còn đợi đến bao giờ nữa.
"Sướиɠ, thích lắm!" Lục Thiên Hạo thẳng thắn thừa nhận cảm giác của mình, lại còn lắc lắc mông chủ động dùng miệng huyệt cọ xát với côn ŧᏂịŧ bự của Trịnh Hoằng Nghị, đồng thời bất mãn thúc giục: "Cậu nhanh lên!"
Trịnh Hoằng Nghị lại nhẫn nhịn, tiếp tục kiếm phúc lợi cho mình: "Muốn anh tiếp tục ch!ch thì trước tiên em phải nói gì đó dễ nghe chút chứ."
Lục Thiên Hạo hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút khó hiểu, dường như không biết lời dễ nghe là như thế nào, chỉ có thể trưng vẻ mặt mê man nhìn Trịnh Hoằng Nghị.
Trịnh Hoằng Nghị cũng nhìn anh, hai người bình tĩnh nhìn nhau, giờ này khắc này trong mắt hai người chỉ có nhau, giữa ánh mắt giao nhau dường như có thứ gì đó đang lên men. Trịnh Hoằng Nghị bỗng thấy hơi say men tình, hắn nhấc tay sờ hai má của Lục Thiên Hạo, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của anh, bất chợt trong đầu lại nảy lên một ý nghĩ.
"Bảo bối, gọi chồng đi!" Hắn nghe được giọng nói vô cùng dịu dàng của mình.
Lục Thiên Hạo trừng mắt nhìn, rất nghe lời mà đáp lại: "Chồng ơi!"
Giọng điệu này bình thường thản nhiên, không hề bận tâm nhưng lại khiến Trịnh Hoằng Nghị cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn một chút, làm l*иg ngực đau đau trướng trướng.
"Gọi tiếp đi, gọi anh là chồng, nhanh lên!" Trịnh Hoằng Nghị dường như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cả người hưng phấn đến mức khô nóng khó chịu, trong ngực như có một luồng khí không thể thoát ra. Hắn điên cuồng động thắt lưng đâm vào âm huyệt phía trước của Lục Thiên Hạo, côn ŧᏂịŧ bự khiến âm huyệt ướt sũng bắn nước tung tóe.
"Ha a. . . . . . . . Chồng ơi. . . . . . . A ư. . . . . . Chồng. . . . . . Bên trong em. . . . . . . Xót lắm. . . . . A ư. . . . . . ." Lục Thiên Hạo như một con thuyền nhỏ lắc lư trên người Trịnh Hoằng Nghị, mỗi một lần xỏ xuyên đều khiến anh sướиɠ đến mức chết đi sống lại.
"Bép" một tiếng, Trịnh Hoằng Nghị vỗ một cái lên mông của Lục Thiên Hạo, hô hấp dồn dập hỏi: "Nói mau, con c*c của chồng có cứng không?"
"Cứng. . . . . . . Ha a. . . . . . . . Con c*c của chồng cứng lắm. . . . . . . . A ư. . . . . . . . ." Lục Thiên Hạo cũng bị ch!ch đến mức thở hồng hộc, hơi thở hỗn loạn đáp lời.
"Có thích chồng em cứng như vậy không, hả?"
"Th. . . . . . Thích. . . . . . Ư hừ. . . . . . . Sâu quá. . . . . . . Chỗ đó. . . . . . rất xót. . . . . . ."
"Huyệt da^ʍ bé nhỏ phía sau có muốn con c*c bự của chồng ch!ch không hả?" Trịnh Hoằng Nghị vuốt ve mông da^ʍ của Lục Thiên Hạo, ngón tay thuận thế chạm vào miệng cúc huyệt giữa hai cánh mông.
"Muốn, chồng ch!ch em đi!" Lục Thiên Hạo đã hoàn toàn đắm chìm vào bể dục.
Trịnh Hoằng Nghị hung hăng đâm mạnh vào âm huyệt hơn chục cái, sau đó rút cả cây ra chỉnh lên phía trên một chút, vừa chạm vào miệng cúc huyệt của Lục Thiên Hạo liền dùng sức đâm mạnh vào, cả cây côn ŧᏂịŧ bự cứ thế tách miệng huyệt khép chặt cắm thẳng vào huyệt tâm.
Cúc huyệt chưa được khuếch trương đã bị cắm vào, cảm giác đau đớn ập tới khiến Lục Thiên Hạo hét thảm thiết, nhưng âm thanh còn chưa phát ra thì huyệt tâm đã bị đâm mạnh vào, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đó khiến cả người anh run rẩy, hoàn toàn mất đi cảm giác đau đớn khó chịu, âm thanh lập tức bị bẻ cong, vừa tới miệng liền biến thành một tiếng rêи ɾỉ cực kỳ hưởng thụ: "Ư hừ. . . . . . . ."
So với âm huyệt thì cúc huyệt của Lục Thiên Hạo càng chặt khít hơn, Trịnh Hoàng Nghị cắm vào liền bị huyệt thịt điên cuồng quấn chặt, đâm vào huyệt tâm của Lục Thiên Hạo ra sức nghiền ép mấy cái rồi bắt đầu cắm rút mạnh mẽ với biên độ lớn.
"Ư. . . . . . . Bảo bối, phía sau của em khít quá!" Trịnh Hoằng Nghị bắt lấy hai cánh mông của Lục Thiên Hạo dùng sức tách ra hai bên, để cho côn ŧᏂịŧ của mình cắm vào càng sâu hơn: "Sướиɠ hay không? Hả? C*c bự của chồng đ!t em có sướиɠ không?"
"Sướиɠ. . . . . . . Rất sướиɠ. . . . . . . Ha a. . . . . . Lại đâm vào. . . . . . . Chỗ đó. . . . . . . . A ư. . . . . . . ." Mỗi lần Trịnh Hoằng Nghị đều cắm sâu vào huyệt tâm của anh, Lục Thiên Hạo sướиɠ tới mức ngón chân đều quắp lại.
Phía sau bị ch!ch đ!t, âm huyệt phía trước lại không ngừng chảy mật nước, hết luồng này tới luồng khác, muốn dừng mà chẳng được.
Rất nhanh sau đó, cúc huyệt phía sau đã bị ch!ch tới mức chảy đầy dâʍ ŧᏂủy̠.
Trịnh Hoằng Nghị cắm cúc huyệt hơn trăm cái, lại rút côn ŧᏂịŧ ra cắm vào âm huyệt phía trước, sau khi cắm thêm trăm cái nữa lại rút ra cắm vào cúc huyệt. Hai cái huyệt cứ được thay phiên ch!ch đ!t như vậy, bị côn ŧᏂịŧ bự làm cho vừa tê dại vừa trướng xót, nước nôi lênh láng khiến ga giường cũng bị ướt nhẹp.