“Cạch” – tiếng cánh cửa mở ra, hai thân ảnh dìu nhau vào nhà, ngã người trên chiếc giường êm ái.
Tuấn nằm dưới thân hắn, hai tay vô lực cố sức đẩy người nằm trên sang một bên. Hắn thì chẳng biết hồn ở chin tầng mây nào, cọ đầu vào vai cậu, tham lam ngửi mùi hương tỏa ra. Một mùi hương mang theo hương vị của gió, của nắng, của cánh đồng cỏ nội trong buổi trưa hè rực nắng, tất cả hòa quyện tạo nên một mùi hương đến say mê lòng người.
-“Cậu thật… thơm.”
-“…” không thấy tiếng cậu trả lời hắn biết cậu đã ngủ một suy nghĩ tà ác nảy mầm trong đầu, cùng với hơi men say trong người đã thôi thúc hắn làm việc đó.
Khẽ liếʍ nhẹ vành tai cậu, cảm giác ấm nóng, nhột nhột ở tai khiến cậu khẽ động mình: “Ưm…”
Chưa dừng ở đó hắn như được nước làm tới, cánh môi mỏng của hắn lặng lẽ tời gần đôi môi nhỏ nhắn của cậu. Hai cánh môt chạm vào nhau nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn, bàn tay đánh mạnh vào mông cậu. Tuấn ăn đau mà mở miệng kêu, nhân lúc này, hắn đưa lưỡi mình vào càn quét miệng của cậu. Một vài âm thanh ám muội, đứt quãng vang lên. Hai cái lưỡi điên cuồng giao thoa với nhau.
Cậu không nhìn thấy gì chỉ có thể cảm thụ thân nhiệt ngày càng cao của hắn. Tuấn bị hôn đến choáng váng đầu óc, mơ hồ nửa tỉnh nửa mơ. Cậu vẫn chưa nhận biết được chuyện gì đang xảy ra thì từng kiện quần áo đã rơi vãi trên nền đất.
Ngắm nhìn thân thể không một mảnh vải che thân của cậu, hắn khẽ nuốt nước bọt. Hai khỏa anh đào hồng hồng, xinh xắn mời gọi người tới làm. Chẳng cần suy nghĩ, ngay lập tức Đức đã nhắm đến hai quả anh đào đó mà cắи ʍút̼ chùn chụt. Chiếc lưỡi linh hoạt của hắn một bên vừa liếʍ, vừa cắn, không để bên kia bị cô đơn, tay hắn nhẹ nhàng ngắt quả. Cậu không kìm chế được mà nhỏ giọng rêи ɾỉ:
-“Ưm… ha… nhột quá… mm.”
Tiếng kêu của cậu như một chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dẫn dụ hắn làm việc sai trái tay còn lại được đưa xuống xoa nắn quả đào căng mọng bên dưới. Tiểu Thành Tuấn bên dưới cũng đã bắt đầu chào cờ:
-“Cậu lên rồi.”
-“Á…”
Không một lời báo trước, hắn trực tiếp đưa một ngón tay mình vào nội bích chật hẹp của cậu.
-“Của cậu thật chặt.”
Chặt là đúng rồi. Đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện này, lại làm trong lúc say, không biết bản thân mình bị con sắc lang ăn đến không còn lại gì. Cơn đau ập đến bất ngờ khiến cậu đau đớn mà khóc, giọng nói nỉ non:
-“A… ha… đau… đau quá. Rút ra… ức… hức… đi…”
Không để cậu toại ý, ngón tay thứ hai bắt đầu tấn công. Cơn đau kéo đến như xé đôi người cậu, hai hàng nước mắt chảy dài. Tuấn không chịu thiệt, cắn mạnh lên vai hắn. Đức không hề hấn gì vẫn siêng năng với công việc của mình. Hai ngón tay bắt đầu chọc ngoáy, làm càn trong nột bích chật hẹp, mài miết vào vách thịt khiến bản thân Tuấn có những xúc cảm mơ hồ. Bản thân không tự chủ rêи ɾỉ:
-“Ưm… ưm… a… đau… a…”
Những âm thanh ngắt quãng không ngừng vang lên, nội bích ấm nóng dần được mở rộng. Cảm thấy thích hợp, hắn đưa tay, giải phóng cậu bé căng trứng đến phát đau đang nhiệt tình hưởng ứng. Nhìn thấy nó, Tuấn như bị đánh cho thanh tỉnh đầu óc lắc đầu kịch liệt:
-“Không… không… đừng cho nó vào… sẽ…”
Ha… cung đã lên dây còn muốn hạ sao. Cậu mơ cũng đẹp nhỉ. Hắn miệt cậu bé của mình trên chiếc mông nhỏ xinh. Đánh mạnh một cái khiến chiếc mông trắng nổi bật lên với bàn tay năm ngón:
-“Ngồi yên.”
Kể cả có bị ăn tát, cậu vẫn sợ hãi mà vùng vẫy. Hắn thì thiếu nhất là đức tính nhẫn nại, trực tiếp đè hai tay của cậu lại, trực tiếp đưa vào.
Mị thịt bị đè nén, co rút đau đớn tiếp nhận thứ to lớn đang tiến vào. Nội bích co bóp, thít chặt hắn đến đau đớn. Hắn chỉ có thể nhẹ giọng:
-“Ngoan, thả lỏng ra nào. Thả lỏng ra sẽ không đau nữa… nào.”
Hắn thủ thỉ dịu dàng bên tai cậu, thân dưới căng cứng không dám động đậy đợi cậu thích ứng với dị vật.
Cậu bên dưới hít thở khó khăn, hơi thở nóng rực thở vào bờ ngực rắn chắc của hắn. Đầu tóc hỗn loạn, môi nhỏ sưng tấy vì bị giày vò, đôi mắt loạn ý tình mê, ứa nước mắt mời ngại người đến chà đạp.
Bên trên hắn cũng chả dễ chịu gì, nội bích cũng dễ chịu hơn, theo bản năng nguyên thủy mà đưa đẩy hông, nhẹ nhàng cho phần mở đầu, dù còn khó khăn nhưng cũng đã đỡ hơn ban đầu nhiều. Theo từng cú thúc của hắn, âm thanh mị hoặc cũng khẽ rên lên từng tiếng nhỏ, đứt quãng.
-“Ưm… ha… ha…”
Cảm thấy cậu còn khó chịu, hắn dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy tiểu đệ của cậu, vuốt ve lên xuống. Cảm nhận kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ cả hai nơi truyền đến, cậu nhanh chóng bị du͙© vọиɠ nhấn chìm. Cơ thể lâng lâng trong những cơn xúc cảm, đưa đẩy theo từng nhịp điệu của hắn.
Cả hai cùng chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙©, tốc độ đưa đẩy ngày một tăng dần kéo theo những xúc cảm ngày càng mãnh liệt.
-“Ưm… a… chậm… chậm… thôi.”
Tiếng cậu rêи ɾỉ bên tai khiến hắn càng thêm hưng phấn, tốc độ di chuyển tăng nhanh, hai hông như gắn thêm hai chiếc mô tô đời mới nhất, tăng hết sức lực hòng nuốt trọn cơ thể kiều mị kia.
-“A… ha… từ từ…”
Hai thân thể hòa quyện vào nhau, khoảng cách giữa họ bây giờ đã đạt đến con số âm, chỉ hận không thể ăn cả đối phương. Theo thời gian, tiếng rên kêu mị ngày càng nhiều, âm thanh dâʍ đãиɠ từ nơi giao thoa kia phát ra khiến người ta không khỏi đỏ mặt tía tai.
Họ như những con vật đến kì động dục, đắm chìm trong bản năng, tận hưởng cảm giác sung sướиɠ do đối phương mang lại. Cơn hoang dại cứ thế kéo dài cho đến khi gần sáng mới kết thúc. Bọn họ mệt lả người, gục xuống sau cơn đê mê. Mặc kệ cơ thể đang nhễ nhại mồ hôi, chiếc giường như bãi chiến trường với thứ chất lỏng trắng sệt vương vãi. Cứ như vậy họ ôm nhau chìm vào trong giấc ngủ sâu.