Bí Mật Của Tỷ Phu

Chương 14: Ướt sao

Cái mũi của hắn dán sát vành tai cô, dùng sức ngửi một lát, khàn khàn nói: “Ở trong mơ anh lăn qua lộn lại thao em, bắn bên trong em hết lần này tới lần khác.”

Đôi mắt của Cố Tích chậm rãi thất thần, nụ hôn ướt nóng của anh rể dừng hết trên cổ cô, lưỡi to trơn trượt nóng rực như nhẹ nhàng liếʍ qua mạch hiện lên trên cần cổ của cô, liếʍ đến sau tai, lại liếʍ tới vành tai…

Cả người cô nhẹ nhàng run rẩy, trong đầu đều là hồ nhão.

Một tay khác của Liên Lâm Tiêu vươn vào trong quần vận động thoải mái của Cố Tích, cách qυầи ɭóŧ sờ tiểu âʍ ɦộ của cô, bàn tay dịu dàng vuốt ve một lát, ngón tay thon dài đi xuống dò xét.

Sau đó anh cười khẽ: “Ướt sao…”

Đôi mắt của Cố Tích run run, đột nhiên lấy lại tinh thần, sau đó trợn to mắt!

Cô nhìn gương mặt ửng hồng của mình trong gương, trong mắt là nước tràn lan, mà người đàn ông phía sau gần như dùng l*иg ngực dày rộng hoàn toàn bao bọc lấy cô.

Anh rể cúi đầu, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể thấy một tay của anh chuyên chú thưởng thức ngực cô, một tay khác thì sờ phía dưới cô…

“A…” Không biết ngón tay chọc trúng chỗ nào, hai chân của Cố Tích bất ngờ mềm nhũn.

Liên Lâm Tiêu ôm chặt cô vào lòng, tăng thêm lực xoa nắn âm đế của co, sau đó côn ŧᏂịŧ cứng rắn như sắt đâm eo cô, bắt chước tư thế cắm từ phía sau giảm bớt du͙© vọиɠ không có chỗ phát tiết.

Anh miệng đắng lưỡi khô, trước mặt là cổ mảnh khảnh, dụ hoặc anh dùng hàm răng xé mở da thịt trắng nõn, ăn người vào trong bụng.

Liên Lâm Tiêu nhắm chặt mắt lại mở mắt ra.

“Anh rể, anh rể…” Cố Tích nhỏ giọng gọi, cả người đều mềm nhũn như bún, bị hắn đâm cho đi về trước, kɧoáı ©ảʍ cấm kỵ và du͙© vọиɠ không thể miêu tả va chạm nhau, mãi đến khi ngón tay kia mang theo qυầи ɭóŧ trực tiếp cắm vào trong tiểu huyệt của cô, chạm vào điểm không biết.

Hai chân của cô kẹp chặt lấy, nước mắt từ khóe mắt trào ra, co rút triều xuy.

Cô cảm thấy trong cơ thể có từng dòng nước nóng trào ra, khác hoàn toàn với cảm giác tự mình sờ.

Ngón tay của Liên Lâm Tiêu còn chưa rút ra, ở trong tiểu huyệt của cô bị xoắn chặt hết lần này tới lần khác, yết hầu của anh nhúc nhích thật mạnh, không nhịn được nghĩ đổi ngón tay mình thành côn ŧᏂịŧ của mình sẽ như thế nào.

Anh dứt khoát rút ngón tay ra, khàn giọng nói: “Tiểu Tích, tự mình đứng vững đi.”