Từ phía sau nhìn đến, mông hẹp của người đàn ông vẫn luôn duy trì tốc độ và lực đạo mạnh mẽ giao cấu với người phụ nữ.
Đột nhiên, bàn tay đặt trên eo Vân Anh Nhi bắt đầu di động về phía sau, đánh hai cái trên mông thịt của cô.
Nhìn mông nhỏ rung lên hai cái, tâm tình anh thật tốt phát ra tiếng cười như có như không.
Vân Anh Nhi vừa muốn quay đầu nhìn xem, ngón tay thon dài của người đàn ông đã sờ đến hậu huyệt cô, đảo quanh ở nếp uốn bên cạnh miệng huyệt.
Nhịn không được trong lòng Vân Anh Nhi hoảng hốt, người đàn ông này không phải là muốn... Vừa định, đã có một ngón tay chọc đi vào lỗ nhỏ bí ẩn.
Vân Anh Nhi bỗng nhiên mở to hai mắt, bụng nhỏ căng thẳng, tiểu huyệt co rút siết chặt thịt trụ, hậu huyệt cảm giác được mười phần tồn tại của ngón tay, làm cô không thoải mái kêu một tiếng:
"Diệp Hàn, anh đừng xằng bậy nha, rút ngón tay anh ra ngoài nhanh lên..."
"A, thân mình em đều là của tôi, mỗi một cái động trên người em này cũng đều thuộc về tôi."
Diệp Hàn cười lạnh ngược lại đem ngón tay duỗi vào nơi càng sâu hơn. Cảm giác ấm nóng này làm tâm tình anh thoải mái, tiểu huyệt co chặt cùng làm hạ thân anh càng sảng khoái.
"A, đừng như vậy... cầu xin anh... Ha a..."
Hai nơi ở hạ thân Vân Anh Nhi đều không tự giác buộc chặt, cô không muốn bị bạo cúc nha, đặc biệt là lúc Diệp Hàn ở trong cơn giận dữ.
Một ngón tay đã kẹp chặt như vậy rồi, nếu đổi thành... Diệp Hàn nghĩ tâm tình càng thêm nhộn nhạo, ngón tay kia càng thêm không kiêng nể gì mà chọc loạn bên trong, côn ŧɦịŧ cũng không quên lao tới.
Nghe được Vân Anh Nhi xin tha, không có thương tiếc, cảm giác chinh phục kia ẩn ẩn quấy phá, Diệp Hàn cũng buông đôi tay cô đang bị kiềm chế ra.
Chẳng qua giây tiếp theo bàn tay to lại mạnh mẽ đánh vào mông thịt cô, dùng ngữ khí bá đạo nói:
"Không cho em cò kè mặc cả đường sống."
Vân Anh Nhi vô lực nằm vào trên giường, ngón tay thon dài nắm chặt ga giường, nửa bên mặt chôn bên dưới.
Trên gương mặt tú lệ là một mảnh ửng hồng, đôi mắt khép hờ không dấu được xuân ý đang che kín hai tròng mắt.
Đôi mắt hồ ly câu người thường ngày lúc này càng tăng thêm vài phần quyến rũ.
Diệp Hàn nhìn lỗ nhỏ mê người kia, chân mày nhíu lại nhăn thành một đoàn, ách một tiếng. Phụ nữ chính là phiền toái.
Trong bụng Vân Anh Nhi đang phỉ nhổ người đàn ông lòng dạ hẹp hòi kia, đột nhiên hậu huyệt truyền đến một trận cảm giác ướt nóng mềm mại, làm cô khϊếp sợ không tự giác mà co rút lại, kẹp lấy khối thịt mềm kia.
Diệp Hàn thế nhưng liếʍ cô? Cái này không khoa học!
"Bang" một tiếng, bàn tay mạnh mẽ chụp đánh trên mông thịt cô, thanh âm Diệp Hàn hàm hồ vang lên: "Thả lỏng, đừng kẹp chặt."
Vân Anh Nhi muốn quay đầu nhìn, lại bị bàn tay lớn đè xuống. Cảm giác kỳ quái này làm cô có chút kinh hoảng cũng có chút mừng thầm. Giờ này khắc này, chút khẩn trương ban đầu khi bị bạo cúc cũng đều bay mất.
Diệp Hàn "chán ghét" cô như vậy, Diệp Hàn luôn khịt mũi coi thường hồ ly tinh, Diệp Hàn nói muốn kết hôn kêu cô cút đi, hiện giờ vậy mà đã không còn nguyên tắc khi ở trên người cô. Thậm chí anh còn chủ động vươn đầu lưỡi cao quý liếʍ nơi xấu hổ của cô.
Diệp Hàn cố sức duỗi đầu lưỡi liếʍ ɭáρ lỗ nhỏ khô khốc, bắt chước động tác quan hệ ra ra vào vào.