Lục Ý Hiên hai mắt đỏ ngầu, gân xanh trên cánh tay cũng nổi lên ôm nghiến Cửu Cửu vào lòng, đôi môi vội vã dán lên làn da trắng sữa thơm ngào ngạt của người kia."Cậu... cậu làm sao vậy", giọng chàng trai nhỏ hơi run rây như đang sợ hãi, hai tay cũng vòng qua cổ, cằm vác lên vai Lục Ý Hiên thân hình cao lớn.
Tay phải Lục Ý Hiên luồn vào trong áo đồng phục của Cửu Cửu dần dần đi lên, xoa nắn bờ vai gầy guộc mảnh mai của người trong lòng, tay trai vốn đang nhào nặn xoa bóp mông người ta cũng dần trở nên xấu xa, cạy mép quần lẳng lặng mò vào.
"Tôi cũng sợ bóng tối, cậu cho tôi ôm một lúc được không?" mồm thì hỏi nhưng vòng tay nhất quyết không buông lỏng.
Cảm nhận được bàn tay lén lút của người nọ, Cửu Cửu cái gì cũng "không biết" ngây thơ tựa vào l*иg ngực người ta, còn tốt bụng vỗ về lưng chàng trai tuy to lớn nhưng nhát gan này, tiện thể cọ sát vài cái cho tình cảm thêm thắm thiết.
"Không sao đâu, ngoan nào cậu đừng sợ nha. Thật ra bóng tối cũng không đáng sợ vậy đâu."
Lục Ý Hiên nhìn cậu trai nhỏ cũng đang sợ hãi lại vụng về chân thành, thỏ thẻ an ủi mình, trong lòng cảm thấy tội lỗi nhưng tay thì thích gần chết. Tay luồn vào quần xoa nắn mông mềm một chút, không đợi người trong lòng kíp ý kiến gì đã luồn tay vào kẽ mông người ta xoa nắn. Nếp gấp trên c̠úc̠ Ꮒσα chàng trai mềm mại ẩm ướt, dường như còn có ít nước chảy ra, càng xoa càng khiến hắn nứиɠ.
"Ưʍ...ưm, cậu sờ đi đâu vậy, mau buông tay ra."
"Trời tối lắm, tớ không thấy gì hết, tớ đang sờ đi đâu vậy?" càng nói, tay Lục Ý Hiên xoa bóp càng dữ dội, thậm chí còn nhấn nhá chực chờ xông vào.
"Nơi đó không... không sờ được đâu, ưʍ... ưm lạ quá!" Cửu Cửu được người ta sờ sướиɠ sắp bay lên rồi nhưng vẫn phải cắn răng nhẫn nhịn không được đánh vỡ hình tượng. Cậu thở hổn hển, cả người run rẩy sau đó "vô tình" nhịn không được di chuyển khiến ngón tay Lục Ý Hiên cắm vào.
"A... ư...ư...ưʍ..."
Ngón tay Lục Ý Hiên được chọc vào một nơi ấm nóng mềm mại lại còn ẩm ướt nhớp nháp, không ngờ bạn cùng bàn mình là một báu vật, lại có thể tự động tiết nước lỗ sau như vậy. Thấy cậu muốn giãy dụa hô lên, Lục Ý Hiên ôm cậu càng chặt, môi mỏng cũng chiếm đoạt lấy cái miệng đang không ngừng rêи ɾỉ, quấn chặt hút lấy lưỡi cậu mà mυ'ŧ, ngón tay cũng không nhàn rỗi ra sức đâm chọc dập vào c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ uốn éo, tay còn lại vòng lên đằng trước người ta mà cấu véo núʍ ѵú mềm mụp. Nếu không phải hai người ngồi trong góc, lớp học cũng vì do mất điện mà ồn ào thì tiếng nước lép nhép và tiếng thở hổn hển này thể nào cũng có người nghe được.
"Ư...ưʍ...thả...thả..."
Cửu Cửu ú ớ vài câu tương trưng, đôi mắt lại lim dim đầy hưởng thụ. Dưới quần Lục Ý Hiên, dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc đồi quần lên thành một ụ lớn. Cửu Cửu giả bộ kháng cự chống tay vào đũng quần đối phương xoa bóp nhấn nhá vào cái, đổi lại là tiếng gầm khe khẽ và động tác ch!ch c̠úc̠ Ꮒσα bằng ngón tay của hắn càng dữ dội, gần như muốn dập nát cái lỗ mê người này.
"Thế nào, có muốn anh thả nữa không? Em đoán nếu bây giờ đèn sáng, lớp mình nhìn thấy bộ dạng thèm khát của em bị anh dùng ngón tay đυ. như này liệu có xông lại hϊếp da^ʍ cái lỗ của em không. Ngoan, nào nghe lời anh, thò tay vào quần anh."
"Hu hu, hức, sao cậu lại....ưʍ... lại như vậy...ưʍ. Cậu... cậu là đồ xấu xa"
Nước mắt cậu (vì sướиɠ) lăn dài trên má, khiến cho Lục Ý Hiên càng thỏa mãn. Hắn dùng lời ngon ngọt, dụ dỗ bé con trong lòng ngây ngô thò tay vào quần hắn, cầm dươиɠ ѵậŧ hắn nhẹ nhàng xoa bóp. Cậu còn quá non nớt, không biết chút gì về chuyện này cả, tất cả là do hắn dẫn lối cho cậu sa đọa vào kɧoáı ©ảʍ nɧu͙© ɖu͙© này.
"Đúng rồi, em dùng hai tay nắm nó xoa bóp lên xuống như vậy, nó thích em lắm đấy đừng sợ."
Cửu Cửu "bị ép buộc" phải đi thủ da^ʍ cho người khác, cầm trong tay con ciu to lớn này mà nuốt nước bọt một phát ngây ra khiến Lục Ý Hiên tưởng cậu sợ hãi (thực chất là đang thòm thèm). Hắn dạy dỗ bé ngoan của mình bằng giọng dịu dàng lưu luyến, thủ thỉ như đang nói với người yêu. Thỉnh thoảng, bé ngoan của hắn sẽ "vô tình" chạm phải lỗ tiểu của hắn khiến gân xanh trên trán hắn nhảy lên thình thịch. Nếu không phải biết bé con này vô ý, hắn còn cho rằng đây là hô ly tinh đến hút khô hắn.
Trong bóng tối mờ ảo cùng tiếng cười đùa của bạn cùng lớp, hai người cứ ở trong góc đó lén lút hậm hụi thủ da^ʍ sờ chim chọc c̠úc̠ Ꮒσα cho nhau đến tận khi phọt tinh.
"Aaa...tớ...tớ ...tè mất, aaa"
"Anh ra cho em đây bé cưng."
Chờ đến khi đèn lớp học sáng lại, quần áo hai người cũng đã ngăn nắp ổn định. Nếu lại gần hơn sẽ thấy mùi xạ tinh quanh quẩn, đôi môi đỏ bừng của Cửu Cửu và gương mặt đầy thỏa mãn của Lục Ý Hiên.