“Ngươi nói bản thân muốn ra ngoài lịch luyện?” Đang bày sạp hàng, lại nghe thấy Phó Tử Tranh nói như vậy, Triêu Nhiên liền sững sờ, nhất thời vẫn có chút chưa kịp phản ứng.
Hiểu lầm ý tứ của y, Phó Tử Tranh cũng không khỏi căng thẳng toàn thân, thấp thỏm hỏi :“Không được sao sư phụ? Nếu ngài không đồng ý, ta sẽ không đi.”
“Không phải là không được, chỉ là quá mức đột xuất cho nên có chút trở tay không kịp mà thôi.” Lắc đầu giải thích, nhìn chằm chằm vào mặt đường, phảng phất có thể nhìn ra hoa, Triêu Nhiên liền lẩm bẩm.
“Lịch luyện tốt, là tu sĩ, ra ngoài lịch luyện cũng là chuyện nên làm.”
Thời gian qua quá nhanh, khiến y suýt chút đều quên mất, Phó Tử Tranh cũng không giống y, hắn là tu sĩ, nhất thiết phải làm một số việc mà tu sĩ nên làm. Tỷ như bế quan, ra ngoài rèn luyện, tỷ thí các loại.
“Ngươi dự định khi nào đi?” Nghi hoặc hỏi, Triêu Nhiên đã bắt đầu ở trong lòng suy tính gì đó.
“Nếu được thì sáng ngày mai ta sẽ khởi hành.”
Mặc dù rất muốn ở lại bên cạnh Triêu Nhiên thêm vài ngày, nhưng sợ nửa đường gặp phải rắc rối gì đó làm trễ nải thời gian, Phó Tử Tranh cũng chỉ có thể lựa chọn lên đường sớm một chút.
Gật đầu, Triêu Nhiên cũng không nói thêm gì nhiều mà chỉ đứng lên, nhanh chóng đem sạp hàng thu dọn lại. Khiến Phó Tử Tranh không cấm dâng lên nghi hoặc :“Sư phụ, ngài…”
“Không phải ngày mai ngươi phải đi rồi sao? Còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ, nên hôm nay chúng ta liền nghỉ bán một ngày, về nhà thôi.”
Vốn muốn đưa tay xoa đầu Phó Tử Tranh, nhưng chợt phát hiện ra đối phương còn cao hơn chính mình. Nên Triêu Nhiên cũng chỉ có thể lúng túng đổi thành vỗ vỗ bả vai hắn.
Trên đường về nhà vẫn luôn suy nghĩ ‘chuẩn bị rất nhiều thứ’ mà Triêu Nhiên nói tới là gì, song, đến khi nhìn xem bóng lưng loay hoay không ngừng của y, còn có đống đồ vật loạn thất bát tao ở trước mặt, khóe môi Phó Tử Tranh vẫn không khỏi co rút một chút.
“Chăn, đệm, y phục, hương đuổi côn trùng, kim sang dược, băng vải cầm máu, nồi, chảo, bát đĩa, lương khô, quạt giấy,…”
“Sư phụ, ta là đi lịch luyện, cũng không phải dọn nhà, những thứ này…” Mắt thấy Triêu Nhiên đều đã sắp sửa đem cả ngôi nhà đều chuyển sạch, Phó Tử Tranh chung quy vẫn là không nhịn được mà mở miệng khuyên can.
Nào ngờ được, lại phải đối diện với ánh mắt khinh bỉ của y :“Ngươi thì biết cái gì chứ? Ngươi không phải có túi trữ vật sao? Toàn bộ đều mang theo hết cho ta. Sẽ luôn có lúc cần dùng đến.”
“Đúng, đây là lộ phí cho ngươi. Mặc dù ta biết tu sĩ các ngươi đa phần đều dùng linh thạch để giao dịch, nhưng cứ giữ lấy đi, dùng để thuê khách điếm hay mua thức ăn gì đó cũng được.”
Nhìn xem Triêu Nhiên tự lục lọi tiểu kim khố của mình, đem toàn bộ bạc vụn tích lũy được đều đưa cho bản thân, Phó Tử Tranh cũng không khỏi ngây ngốc một chút.
Bởi vì sao? Đối với loại người yêu tiền như mạng giống y, cư nhiên lại đem tích súc trên người đưa cho hắn, quả thật là so với việc mặt trời mọc ở đằng tây còn khó tin hơn.
“Sư…sư phụ, ngài nhéo ta một cái đi, không phải ta đang nằm mơ đấy chứ?”
Vốn đã phải suy tư rất lâu mới có thể hạ quyết tâm, lại nhìn thấy phản ứng đại kinh tiểu quái này của Phó Tử Tranh, Triêu Nhiên liền lập tức sa sầm mặt, không chút do dự đưa tay, nhéo mạnh vào trên eo hắn một cái.
“Tê…” Rít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng thầm buồn bực chính mình chỉ là thuận miệng nói mà thôi, không ngờ y lại làm thật, một bên xoa xoa eo, một bên, Phó Tử Tranh lại thấp giọng lẩm bẩm.
“Sư phụ, nếu đã không phải mơ, vậy ngài tại sao lại đưa ngân lượng cho ta? Chẳng lẽ ngài không sợ ta ôm theo ngân lượng của ngài bỏ trốn không quay về nữa sao?”
“Tiểu tử ngươi nói nhăng nói cuội gì vậy chứ? Ta tình nguyện tin tưởng ngươi. Dù sao chỉ là mấy lượng bạc vụn mà thôi, mất thì cứ mất đi, ta cũng liền buồn bực mấy ngày…”
Biết được Triêu Nhiên cư nhiên lại tin tưởng chính mình như vậy, cảm xúc trong lòng Phó Tử Tranh có thể nói là tương đương phức tạp.
Vừa vui mừng, lại vừa chột dạ, bất giác suy tưởng đến viễn cảnh thân phận chân thật của bản thân bị y phát hiện…
Khi đó, y khẳng định sẽ rất đau lòng đi?
Mặc dù không nhìn thấy được vẻ mặt của thiếu niên, nhưng nhìn ra xúc động trong mắt hắn, Triêu Nhiên liền không khỏi cười thầm trong lòng.
Thiếu niên, ngươi vẫn là rất trẻ tuổi nha.
Kỳ thực, nếu không phải đã sớm dò rõ được bản tính của hắn, dù cho có tin tưởng thế nào đi nữa, y có thể đem tiền tiết kiệm đưa cho hắn mới là lạ.
Quan trọng nhất là, việc mà y đang làm, có thể xem như là đang đầu tư cho tương lai của mình. Dù sao, sinh hoạt lúc về già của y, nói không chừng cũng phải nhờ tên đệ tử này lo liệu rồi.
Đánh cược một lần, cả đời no ấm.
“Được rồi, ta chỉ là phàm nhân, cho nên, cũng không thể giúp được gì nhiều cho ngươi. Nhưng ta mong ngươi có thể nhớ kỹ sư huấn của ta, đó chính là sau khi xuống núi, gặp việc bất bình phải rút đao tương trợ, lấy của người giàu chia cho người nghèo, không đánh nữ nhân, lão ấu, người phàm.”
“…” Nhìn Triêu Nhiên, Phó Tử Tranh liền muốn nói lại thôi.
Nhưng còn chưa kịp để hắn xoắn xuýt quá lâu, Triêu Nhiên lúc này đã đột ngột xùy cười, hài hước nhìn hắn :“Ha ha, đùa ngươi mà thôi, những quy tắc đó chỉ có đám quân tử chính đạo mới tuân theo.”
“Cách thức làm người mà ta muốn truyền dạy cho ngươi, cũng chỉ gói gọn trong một chữ, đó chính là : cẩu.” Nhẹ nhàng phun ra một chữ này, tránh cho người trước mặt nghe không hiểu, Triêu Nhiên liền đã bắt đầu tự thuật.
“Chữ cẩu này, nghĩa là cẩu thả đến thiên hoang địa lão. Lấy cẩn thận và điệu thấp làm đầu, tuyệt đối không thể huênh hoang tự đắc. Lúc nào cũng phải nhớ kỹ thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, đi một bước tính trước trăm bước.”
“Ngoài ra, không được lo chuyện bao đồng, bảo toàn tự thân mới là quan trọng nhất.”
Thoại âm hơi ngưng, đem kinh nghiệm đọc và sáng tác tiểu thuyết trong bao năm qua của mình tổng kết lại một lần, Triêu Nhiên lúc này mới nói tiếp :“Còn có, nhớ kỹ lời ta nói…”
“Ra ngoài, tuyệt đối không thể gây thù chuốc oán với những người họ Diệp, Tiêu, Lâm, Sở, Lục, Phương, Tô, Cố. Hoặc là người mang tên Ngạo Thiên, Hạo Thiên, hay Phàm, Thần các loại.”
“Đặc biệt là những thiếu niên từ thiên tài biến thành phế vật, bị vị hôn thê từ hôn… Bởi vì bọn họ đa phần đều sẽ mang theo khí vận to lớn, là nhân vật chính được thiên mệnh định sẵn.”
“Quan trọng hơn hết, tuyệt đối không được dây dưa dính líu với bất kì nữ tử xinh đẹp nào!”
“Tại sao vậy sư phụ?” Nếu nói trước đó còn cái hiểu cái không, thì hiện tại, Phó Tử Tranh thật sự đã hoàn toàn ngốc trệ.
Chẳng lẽ, sư phụ kỳ thực cũng đã có tình cảm với hắn, chỉ là bản thân còn chưa phát hiện ra. Cho nên mới không muốn để hắn trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài?
Chỉ tiếc, còn chưa để Phó Tử Tranh tự mình đa tình quá lâu, lời nói kế tiếp của Triêu Nhiên liền đã thành công kéo hắn quay về hiện thực.
“Bởi vì nếu ngươi dám nhúng chàm những mỹ nữ đó, thì đồng nghĩa với việc, ngươi đã đem những người ta vừa liệt kê ở phía trên đều đắc tội một lần.”
**Mạch truyện - tình tiết hài - ngược sủng toàn bộ đều sẽ đan xen lại với nhau, nên mọi người đừng lo nhé!