Trong đoạn phim là một cặp nam nữ. Cô gái bị đối phương đè dưới thân, là tư thế cắm vào từ phía sau. Cặp mông mềm vểnh lên rất cao, mông cùng hông va chạm nhau bành bạch, tiếng va chạm quanh quẩn bên tai.
Phục Tiểu Thi bị thao sắc mặt đỏ ửng, hai mắt bị bàn tay cậu ta che kín mít. Bởi vậy cô hoàn toàn không biết một tay khác của Quyền Nhượng đang cầm điện thoại quay biểu cảm gương mặt mình.
Cậu ta dạy cô nói những lời đáng xấu hổ, nói không tốt sẽ bị trừng phạt. Gậy thịt lớn hung ác cắm sâu, huyệt xử nữ không chịu được dằn vặt cỡ này.
“Gọi là cắm da^ʍ huyệt, huyệt mềm nước là để đàn ông thao…”
Quyền Nhượng xem vô cùng chăm chú, cánh tay ôm lấy Phục Tiểu Thi để cô ngồi lên đùi mình.
“Anh vừa nói sẽ không chạm vào…”
“Em gái, lời đàn ông mà cậu cũng tin?”
Ngón tay men đến góc áo, Phục Tiểu Thi chống cự hai lần. Quyền Nhượng lạnh lẽo nhìn cô, không cho phép cô được lộn xộn.
“Không đi vào, chỉ sờ ngực mà thôi.”
“Lần này không lừa cậu thật.”
Cậu ta dỗ hai câu, tăng nhanh tốc độ cởϊ áσ sơ mi của Phục Tiểu Thi. Cô không phải tạng người mảnh mai, so với mấy nữ sinh thanh mảnh thì Phục Tiểu Thi có da có thịt hơn nhiều. Da dẻ mềm mát như kem, trên người còn lưu lại dấu vết làm bậy của Quyền Nhượng.
“Chỉ sờ ngực mà thôi, chúng ta vừa xem vừa sờ.”
Người trong đoạn phim là Phục Tiểu Thi. Lần đầu tiên bị người khác đè thao, Quyền Nhượng nói muốn quay làm kỷ niệm.
Cả sáng nay cậu ta xem đi xem lại mấy lần. Bảo mẫu nhỏ này thật tươi mát, thịt trai no đủ bị tách ra, nghĩ đến cảnh dươиɠ ѵậŧ thao huyệt nhỏ non mềm nhiều nước không khép lại được, múi thịt sung huyết đỏ ửng cậu ta lại hưng phấn.
Phục Tiểu Thi thì khổ sở trong lòng. Tâm hồn nhỏ bé của cô chịu sao nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ cỡ này. Ảnh nude đã có, bây giờ còn bị quay thêm cả một đoạn phim, nước mắt im lặng rơi xuống.
Quyền Nhượng vừa mới cởϊ áσ ngực cô, hai bánh bao no tròn lộ ra trước mặt cậu ta. Bình thường Phục Tiểu Thi mặc áo sơ mi nên không nhìn ra ngực bao lớn, cởi ra rồi mới biết, hai bàn tay cậu ta vừa vặn nắm trọn.
Quyền Nhượng vốn là dân chơi bóng rổ, bàn tay kia có bao nhiêu dài rộng, ước lượng cũng đủ biết ngực Phục Tiểu Thi không tính là nhỏ.
Nước mắt nóng ẩm rơi trên ngực mềm như những hạt châu, chậm rãi lăn xuống, cuối cùng thấm ướt hai quả anh đào.
Hai quả anh đào nhỏ nhắn mà đáng yêu, bị nam sinh vò nhéo, hơi kéo ra ngoài.
Cậu ta vò nhéo một lát, cúi người xuống hôn liếʍ đầu ngực. Mái tóc bù xù cọ lên trước ngực cô. Hai bầu ngực bị tay cậu ta xoa nắn thành đủ hình dạng. Cảm giác trong lòng bàn tay ấm áp, mềm mại mà co dãn, chỉ sờ nắn cũng rất dễ khiến cậu ta nổi lên du͙© vọиɠ muốn bóp nát ngực cô.
Du͙© vọиɠ này hóa thành ngọn lửa tìиɧ ɖu͙©, Quyền Nhượng liếʍ mυ'ŧ ngực càng thêm hăng say. Đầu lưỡi vón lại đùa giỡn, vẽ vòng thành hình chữ thập. Núʍ ѵú bị người khác quấn vào trong miệng, Phục Tiểu Thi không nghiêng người được, lát sau đã bị đặt trên ghế sô pha.
Trong đoạn phim, khe huyệt bị dươиɠ ѵậŧ thao đỏ, cặp mông mật đào bị cậu ta nâng cao, hai chân banh thành hình chữ M, nửa người dưới gần ống kính trong gang tấc, bức ép Phục Tiểu Thi nhìn.
“Cậu có nhìn thấy không?”
“Huyệt nộn nhỏ chảy rất nhiều nước, cậu xem cậu da^ʍ cỡ nào.”
Lần đầu bị dươиɠ ѵậŧ làm đã thành như vậy. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính nhớp đầy miệng huyệt, bị bắn đầy đủ hai lần nên cô ăn không tiêu, hai mảnh vỏ trai cũng sưng đỏ. Trên mông có mấy dấu bàn tay đỏ hồng, khắp ga giường toàn là hỗn hợp mật dịch của Phục Tiểu Thi.
Quyền Nhượng cố tình kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, tiếng thở gấp trong đoạn phim cùng tiếng cầu xin của cô cũng vang lên rõ ràng.
Lần này Phục Tiểu Thi bị Quyền Nhượng ấn trên ghế sô pha làm bậy. Ngực bị ăn sạch, vang lên tiếng chậc chậc, cơ thể nam giới cao nặng nằm nhoài trên người cô. Phục Tiểu Thi như con vật nhỏ bị tảng đá đè nặng, muốn cử động nhưng không tài nào cử động được.
Quyền Nhượng thừa dịp ngẩng đầu lên nhìn Phục Tiểu Thi, con gái vốn thích khóc nhưng cậu ta chưa từng gặp người nào khóc giống như cô, nước mắt xếp hàng lăn dài trên má. Tâm trạng cậu ta rất tốt, nhoài người ghé đến mặt cô, há miệng cắn lấy chóp mũi, khuôn mặt giống như một con thú nào đó đang dỗ dành bạn tình.
Đáng tiếc mặt mũi đẹp trai mà miệng lưỡi không biết nặng nhẹ. Lại thêm mấy ngày nay liên tục chịu uy hϊếp, Phục Tiểu Thi nằm dưới, chóp mũi và khuôn mặt bị cắn đỏ, cô hoảng sợ nhìn Quyền Nhượng đầy cảnh giác, có linh cảm cậu ta sẽ cắn thêm một ngụm nữa.
“Đừng ăn em!...”
“Em em…”
“Ăn không ngon.”
Cô xua tay, Quyền Nhượng không lên tiếng. Cậu ta nhìn chằm chằm vào người bên dưới, bàn tay bắt đầu mò xuống bắp đùi.
“Có ngon hay không ăn rồi mới biết.”