“Hạ tổng, anh làm gì vậy?” Tô Tuyết Vi giãy dụa, nhưng vẫn bị Hạ Minh đưa vào trong hẻm tối. Cô bị anh ấn vào tường, trực tiếp cướp đi hô hấp của cô.
Hắn cũng không phải đơn thuần hôn, mà là giống như mãnh thú cắn xé môi nàng. Lúc này cảm giác hơi đau đớn lại mang đến vô số kɧoáı ©ảʍ khiến Tô Tuyết Vi rất nhanh liền buông tha giãy dụa.
"A, nhẹ một chút, đau quá..."
"Nên để cho em đau chết." Hạ Minh hung tợn nói, sau đó dùng sức cắn đầu lưỡi cô một cái. Mùi máu tươi tản ra giữa môi và răng hai người, Hạ Minh cắn đầu lưỡi cô rồi dùng sức mυ'ŧ máu cô.
Tay anh nắm chặt hai tay cô đè lên tường, tay kia nhanh chóng kéo cổ áo cô xuống, nắm lấy bộ ngực sữa tròn trịa trong lòng bàn tay rồi xoa bóp liên tục.
Trong ánh sáng, cơ thể cô trắng nõn như đồ sứ được mài cẩn thận của thiên chúa. Núʍ ѵú phấn nộn với màu sắc mê người phảng phất như trên đỉnh núi tuyết có một đóa hoa đào nở rộ. Cảm giác mềm mại làm cho người ta yêu thích không buông tay.
"Không cần ở chỗ này, sẽ bị người ta nhìn thấy." Tô Tuyết Vi yếu đuối nói. Vừa rồi tiểu luật sư đã tận mắt nhìn thấy cô bị kéo đi, nếu đối phương tìm tới, nhìn thấy hình ảnh hiện tại...
Tô Tuyết Vi nhịn không được, ngay sau đó một lượng dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra làm ướt hai chân.
Hạ Minh đã cương cứng, cây gậy thịt từng làm hai chân cô sắp rách da, âm môi hộ đều bị sưng lên. Đại nhục bổng hại cô mấy ngày nay đều không mặc được qυầи ɭóŧ hiện tại đã đặt lên bụng cô.
"Em sợ bị ai nhìn thấy, nam nhân vừa rồi sao?" Hạ Minh dùng sức bóp cô một cái, Tô Tuyết Vi ngửa đầu phát ra một tiếng ngâm nga, cả người căng thẳng rồi đem ngực đưa vào trong tay hắn.
Hạ Minh như phát cuồng, anh mυ'ŧ lưỡi của cô, khuấy đảo nước bọt trong miệng cô, sau đó nuốt hết vào trong bụng.
Tô Tuyết Vi bị hắn ngậm đầu lưỡi khiến cô muốn nói chuyện cũng chỉ có thể phát ra nức nở, hành động này không giống cự tuyệt, ngược lại giống như là không nói lời mời. Hạ Minh buông môi lưỡi cô ra, xoay chuyển sang sườn mặt cô, vành tai và cổ, cuối cùng ở trên xương quai xanh và ngực sữa của cô, mυ'ŧ ra mấy dấu dâu tây.
Anh buông ngực của cô ra rồi lần mò đi xuống phía dưới. Anh dễ dàng vén váy ngắn, đưa bàn tay của mình vào giữa hai chân của cô.
Khi chạm đến một mảnh ẩm ướt không có vải vóc ngăn cản, Hạ Minh sửng sốt một chút, anh dùng ngón giữa thọc vào hoa huyệt của cô.
"Tao hóa, không mặc qυầи ɭóŧ liền chạy ra ngoài, là muốn bị ai làm sao!"
Hắn hung hăng cắm vài cái liền khiến Tô Tuyết Vi liền đứng không vững, trực tiếp ngồi ở trên tay hắn. Hai tay cô giơ lên cao, trên mặt lộ ra vẻ mặt bị tìиɧ ɖu͙© ảnh hưởng, mị nhãn như tơ, môi anh đào như máu, nàng khẽ ngâm "Không có, ta không có."
Hạ Minh không để ý đến những lời phản bác của cô, càng thêm dùng sức thô lỗ khi dễ cô.
Hai người hôn nhau nhiệt tình đến ngút trời lại không ngờ tiểu luật sư đã theo thanh âm tìm tới. Hắn đi vào ngõ nhỏ, liền thấy Tô Tuyết Vi bị một người đàn ông mặc âu phục giày da đè ở trên vách tường, đầu nam nhân vùi ở ngực Tô Tuyết Vi, ngậm đầṳ ѵú của nàng. Một bàn tay của người đàn ông luồn phía dưới làn váy của cô gái nhỏ.
Hắn vốn tưởng rằng nàng gặp lưu manh, chuẩn bị tiến lên đánh lật đối phương, lại nghe thấy tiếng Tô Tuyết Vi nũng nịu rêи ɾỉ truyền đến tai.
"ừm, Hạ tổng, quá sâu, không cần đi vào nữa, nơi đó, không thể a..."
Cô kêu một tiếng, sau đó tiểu luật sư liền nhìn thấy hai chân cô mở ra, nước chảy rồi phun hết trên mặt đất.
Tô Tuyết Vi cũng phảng phất như có một dòng điện toàn thân khiến cả người cô cong lại đồng thời run rẩy không ngừng.
Tiểu luật sư nhìn đến sửng sốt, trong miệng không khỏi nỉ non ra tên Tô Tuyết Vi.
Tô Tuyết Vi vội vàng nhìn qua, cô sợ tới mức đồng tử khuếch trương, cả người cứng ngắc.
Tay Hạ Minh bị cô kẹp giữa hai chân vẫn tiếp tục làm càn. Anh phảng phất như không nghe thấy gì cũng không nhìn thấy, liên tục hôn lên người cô, chẳng qua động tác theo bản năng che khuất tầm mắt của tiểu luật sư, không để Tô Tuyết Vi lộ ra một chút xuân sắc.