Vu Chân mang kim tiêm lại đây, bàn tay thô ráp khẽ chạm vào da thịt non mịn khiến cảm giác bất an trong cậu càng dâng cao, không khỏi đề cao giọng.
"Thả tôi ra, mấy người muốn làm gì?"
"Không được làm bậy, tôi sẽ nói với tiên sinh đó."
Vừa dứt lời, mũi kim liền đi sâu vào da thịt, bơm vào thứ chất lỏng kỳ quái. Hai mắt Ngô Gia Ý mở to, trong nháy mắt liền khóc nấc lên.
"Ô ô...tôi không muốn chích thuốc. Không được chích."
Đầu trọc đã sớm biết sức lực của Ngô Gia Ý không nhỏ nên đã đem chân tay cậu khoá chặt, để cho Vu Chấn làm việc.
Tiểu thiếu gia, xin lỗi cậu.
Đầu trọc cắn răng, ôm chặt thiếu niên hơn một chút.
Chỉ là mới bắt đầu, Lục Bá Thiên đã có chút đau lòng.
"Tiểu Ý, con cố gắng nhẫn nhịn một chút, rất nhanh sẽ kết thúc..."
...
Chưa đầy năm phút sau, Ngô Gia Ý lại thấy cơ thể nóng như lửa đốt, nhưng chỗ bị tiêm vừa nãy lại lạnh lẽo vô cùng, giống như có khối băng đang áp vào, không nhịn được đưa tay muốn sờ liền bị Đầu trọc nắm tay lại.
Vu Chấn cầm dao phẫu thuật chỉ cho Lục Bá Thiên thấy: “Ngài thấy không, đây là tuyến thể của cậu ấy."
Cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt khiến Ngô Gia Ý không ngừng run bần bật, nhịn không được hướng Lục Bá Thiên xin tha.
"Chú muốn làm gì...tôi đã ở yên một chỗ rồi mà..."
"Kêu mọi người dừng lại đi..."
"Chú ơi...trên cổ tôi có cái gì đó...khó chịu quá..."
Vu Chấn thấy tuyến thể đã dần lộ rõ cũng không chần chừ, một nhát dao đâm xuyên da thịt, tách ra lớp da, xảo quyệt đem tuyến thể ẩn dưới cổ moi lên.
Trong phút chốc, Ngô Gia Ý trừng mắt, cổ họng như tắc nghẽn, há hốc miệng nhỏ, môi run rẩy một hồi mới phát ra tiếng hét thê lương.
" Làm gì vậy...ô...ô...đừng có đâm nữa mà...đau quá...ô..hức..đừng..."
"Chú ơi...đừng...ô...ô tôi đau quá."
Tuyến thể yếu ớt bị người dùng dao móc lên, trong nháy mắt, máu tươi ồ ạt chảy ra...căn phòng bị tin tức tố vị đào non và máu tươi bao quanh như muốn nhấn chìm toàn bộ người đang có mặt tại đây.
Ngô Gia Ý vì quá đau nên không ngừng giãy dụa, Đầu trọc chỉ có thể cắn răng ôm cậu chặt hơn một chút, không ngừng nói bên tai trấn an cậu.
"Thiếu gia, cậu cố một chút, cố một chút."
Ngô Gia Ý lắc đầu liên tục, khóc đến thở không ra hơi, bàn tay nắm chặt lấy vai áo hắn như đang cầu cứu.
"Không ô..ô...tôi chịu không nổi...đau quá...tôi sẽ chết..."
"Tôi muốn tiên sinh...ô ô...vì sao phải làm như vậy?"
Lục Bá Thiên có chút chịu không nổi, thân hình hơi lảo đảo, đỏ mắt nhìn con trai không ngừng quằn quại trong đau đớn, cắn răng mà quát Vu Chấn.
"Tiếp tục."
Nếu không làm nhanh, tiểu Ý sẽ càng phải chịu khổ hơn nữa.
Vu Chấn nhíu mày, đè lấy động mạch cổ, đem gốc tuyến thể để lộ ra ngoài ánh sáng. Lưỡi dao bén ngót không lưu tình, chặt đứt tận gốc...
Trong phút chốc, cả căn biệt thự chỉ toàn vang lên tiếng hét thê thảm của thiếu niên.
...
Ngô Gia Ý đau đến điên rồi, tay bấu chặt lấy quần áo của Đầu trọc, không ngừng nôn ra ngô nướng vừa mới ăn.
Phía sau là máu tươi đầm đìa, Vu Chấn xử lý có chút khó khăn, luôn phải lấy khăn lau máu bị phun lên trên mặt.
Cắt tuyến thể là việc rất đáng sợ.
Hắn biết, Lục Bá Thiên biết.
Nhưng họ đều có mục đích riêng, không thể không xuống tay với thiếu niên tội nghiệp.
Ngô Gia Ý vẫn chưa qua được cơn sốc, cứ nôn hết mọi thứ trong bụng rồi lại không ngừng khóc thét kêu đau, vai lưng của Đầu trọc đều bị cậu cào rách, nhưng hắn vẫn không có buông ra cậu.
"Thiếu gia...xong rồi...mọi việc đã xong rồi."
Ngô Gia Ý nào còn nghe hắn nói gì, đầu nhỏ gục trên vai hắn, cả cơ thể run rẩy, lạnh toát như vừa mới được vớt ra từ hầm băng, cả cơ thể toàn là máu.
"Hừ...hừ...tiên sinh đâu rồi...?"
"Em đau quá...chịu không nổi..."
"Anh lại đi đâu rồi?"
Ngô Gia Ý lâm vào cơn mê sảng, Vu Chấn còn phải làm tiểu phẫu cầm máu.
Cắt tuyến thể sẽ chạm đến động mạch nên việc mất máu nhiều là không thể tránh khỏi.
Mỗi khi y động vào vết thương thì người kia lại co giật một chút.
Lại co rút, lại khóc thét.
Lại khóc thét, lại cào cấu.
Đây hoàn toàn là một trận khổ hình.
Đầu trọc ôm Ngô Gia Ý một hồi bỗng cảm thấy hạ thân ướt sũng, bỗng có chút mờ mịt nhìn về phía Vu Chấn.
Hắn ta chỉ cười cười trấn an.
"Đừng lo, cắt tuyến thể sẽ rất đau, khống chế không được tiêu tiểu là chuyện bình thường."
"Không được nhìn...ô ô....đừng nhìn". Ngô Gia Ý run rẩy đưa tay sờ sờ hạ thân theo bản năng, dù đã không còn tỉnh táo nhưng vẫn biết hổ thẹn...
Y bỗng cảm thấy một trận nhói đau ở ngực, lại đột nhiên cảm thấy cực kỳ ghê tởm bản thân,vội lấy chăn che lại nửa thân dưới đã ướt nhẹp của Ngô Gia Ý.
Người kia đã đau đến phát run, sức lực mất, mắt hơi trợn trắng, bám lấy vạt áo của Đầu trọc, miệng nhỏ thi thoảng hộc ra chút máu tươi, như bị tắc ngược ở thanh quản...vang lên tiếng nghẹn khí kì quái.
Lục Bá Thiên đã sớm ngã ra đất, bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ.
Chỉ trong nháy mắt, ông ta cảm thấy Hải Xuyên đang mở mắt, trừng trừng nhìn vào ông ta như sắp lao đến đòi mạng.
.....
Stanislav im bặt, sắc mặt dần trở nên khủng hoảng, bộ dáng luống cuống lại có chút điên cuồng, không ngừng giơ tay như đang bắt lấy gì đó trong khoảng không, rồi lại tự lẩm bẩm như kẻ điên.
"Không thấy...không cảm nhận được."
Inga nhíu mày, bước nhanh đến gần đây." Stanis, có chuyện gì?"
Hắn ngơ ngác, quay sang nhìn chị gái, đưa ra hai tay trống rỗng.
"Chị à, em không cảm nhận được..."
"...Không cảm nhận được tiểu Ý nữa rồi..."