Khi Lục Thiên Hạo được thả ra ngoài thì ca phẫu thuật đã kết thúc hơn được nửa ngày. Lúc này, Ngô Gia Ý đã bắt đầu được rút ra hormone, cơ thể đã bắt đầu biến đổi, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao.
Vu Chấn nói vượt qua được năm ngày thì sẽ ổn.
Lục Thiên Hạo tức giận đến tròng mắt muốn nứt ra.
Nếu không thể thì sao?
Hắn sẽ lấy mạng mình bù vào sao?
Lại không nhịn được rùng mình.
Ba của y lại có thể làm ra loại chuyện nhẫn tâm này.
Lời nói và hành động cứ như bị phân liệt, không hề ăn khớp. Ra tay lại quá tàn nhẫn.
Ngô Gia Ý là con ruột của ông cũng không tránh khỏi kết cục bi thảm như vậy.
Đó mà là tình thương sao?
Thật nực cười.
Lục Thiên Hạo mặt mày hầm hầm đến trước cửa phòng của Ngô Gia Ý, lạnh lùng liếc Đầu trọc đang đứng canh gác: “Tránh ra."
Gã cúi đầu, không dám nhìn thẳng Đại thiếu gia: “Lão gia có lệnh, không cho bất cứ ai vào phòng của Nhị thiếu gia khi chưa có sự cho phép."
Lục Thiên Hạo hất tay gã ra, không nói tiếng nào đẩy cửa bước vào. Mùi thuốc sát trùng và máu tươi nồng nặc ập vào mặt khiến y phải nhíu mày.
...
Ngô Gia Ý nằm trên giường bệnh, môi tái nhợt, nằm ủ rũ trên giường, không thể cử động, cứ không ngừng rêи ɾỉ:
" Tiên sinh...em đau quá...ô ô..."
Lục Thiên Hạo cứ đứng yên một chỗ nhìn em trai hắn đang không ngừng giãy dụa, có lẽ là không còn sức lực nên động tác rất chậm chạp, vụng về như một đứa trẻ mới sinh, liên tục gọi người cứ như sợ bị bỏ rơi vậy.
Hắn không biết bản thân mình đang làm gì.
Đến khi nhận ra thì đã thấy mình đã tiến đến cậu rất gần, hắn chậm rãi nâng Ngô Gia Ý lên, phát hiện trên cổ của cậu đã bị bông băng dán lại, sưng phồng một khối, mạch máu trên cổ cũng hiện rõ ràng hơn, nhiệt độ cơ thể lại cao bất thường.
Ngô Gia Ý sốt đến mơ màng, không nhận ra người trước mặt mình là ai, có chút mừng rỡ túm lấy Lục Thiên Hạo: “Tiên sinh anh đến rồi...ô ô...anh đưa em về nhà...được không?"
Hắn nhìn gương mặt nhỏ nóng bừng bừng trong lòng mình, nước mắt to như hạt đậu không ngừng lăn dài trên má, nhịn không được đưa tay lau lau cho cậu.
Ngô Gia Ý cứ không ngừng lặp lại:" Đưa em về...đưa em về."
Cậu sụt sịt một hồi, lại bắt đầu chảy máu mũi.
Ngô Gia Ý lại bị sặc một chút, nói ra từ nào cũng không còn rõ ràng. Lục Thiên Hạo hít sâu một hơi, lấy khăn giấy trên bàn chùi sạch cho em trai.
Lau lau, chùi chùi, nhưng máu vẫn không có ngừng chảy.
Hắn nhịn không được bạo nộ, rống lên giận dữ.
"Má nó."
Lục Thiên Hạo phẫn nộ rồi lại sợ hãi. Mấy ngày nay hắn đang làm gì thế này?
Vì muốn có sự ưu ái, tin tưởng của ba, mà trơ mắt đứng nhìn hành vi mất nhân tính đang diễn ra trước mắt.
Ba của hắn đã điên rồi.
Hắn cũng điên rồi.
Mọi người ở đây cũng đã điên rồi.
Người này không hề làm gì hại đến ai, lại phải nhận sự tra tấn khủng khϊếp về thể xác lẫn tinh thần.
Đây là yêu thương mà ba của hắn đã nói sao?
Quá đáng sợ rồi.
Hắn không cần.
Hắn không cần hâm mộ Ngô Gia Ý.
Nếu tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, hắn chỉ sợ mình cũng sẽ trở thành một kẻ điên như ba.
Suy nghĩ vặn vẹo, tam quan biến chất.
Lục Thiên Hạo không dám chần chừ nữa, đây là mạng người.
Hắn ôm Ngô Gia Ý lên, mặc kệ vệ sĩ theo sau hết lời khuyên nhủ, đi xuống lầu dưới.
...
Lục Bá Thiên sắc mặt không tốt, biết Lục Thiên Hạo đã thoát được, liền mang theo người chặn trước cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn con trai lớn của ông ta đang ôm con trai nhỏ.
"Mày định đưa thằng bé đi đâu?"
Lục Thiên Hạo nhìn ông, cắn răng phun ra mấy chữ.
"Về nhà."
Lục Bá Thiên có chút sửng sốt hỏi lại." Mày nói cái gì?"
Hắn kiên nhẫn lặp lại.
"Gia Ý muốn về nhà, con đưa cậu ấy trở về nhà."
Lục Bá Thiên có chút buồn cười.
"Đây là chính là nhà của nó."
Lục Thiên Hạo lắc đầu: “Không phải."
"Nơi khiến cho cậu ấy đau khổ, không phải là nhà."
Nơi khủng khϊếp này không phải là nhà của cậu ấy.
"Ba, nhân lúc mọi chuyện chưa đi quá xa...dừng tay lại đi."
Thấy Lục Thiên Hạo không có ý định trả lại người, Lục Bá Thiên lấy ra trong túi áo khoác một khẩu súng, lặng lẽ nhắm vào hắn.
"Đưa tiểu Ý cho ba."