Bắp Nướng Tiên Sinh, Mua Một Tặng Ba

Chương 28

Ngô Gia Ý đối với loại chuyện này rất mờ mịt, chỉ đợi hắn dẫn dắt, ngẫu nhiên sẽ làm ra hành động đáp trả vì kɧoáı ©ảʍ tính ái mang lại, hoàn toàn là trò giỏi nhờ thầy dạy hay.

Miệng lưỡi tách ra còn dính với nhau bởi sợi chỉ bạc, Stanislav đưa tay lau khoé môi ướt sũng, lại hồng hào của thiếu niên, ánh mắt chứa đầy du͙© vọиɠ.

"Gia Ý, chúng ta làm nhé."

Ngô Gia Ý bị hắn trêu chọc đến thơ thẩn, mặt nhỏ đỏ bừng, không biết đáp trả lại thế nào.

Stanislav kéo ra quần ngủ, phân thân đáng yêu lập tức nhảy lên như đang oán trách động tác của hắn quá chậm chạp.

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy dương căn trắng nõn, bắt đầu lay động, ánh mắt càng ngày càng đỏ khi thấy Ngô Gia Ý bắt đầu run rẩy, miệng nhỏ há hốc, phát ra những tiếng rêи ɾỉ câu nhân.

Stanislav nhịn không được, cúi đầu, đem phân thân nuốt đến tận gốc.

Ngô Gia Ý bất ngờ bị nơi ướt nóng, lại mềm cuốn lấy nơi nhạy, còn bị dùng sức mυ'ŧ lấy, cậu cảm thấy như linh hồn của mình sắp bay ra ngoài luôn rồi. Nhịn không được, thất thanh kêu thành tiếng.

"Ô...ô...tiên sinh...nơi đó...đừng có mυ'ŧ...dơ lắm...dơ lắm...sao anh lại ăn chim nhỏ..."

Stanislav nào nghe cậu nói gì, mặc người túm lấy đầu tóc, hắn ra sức liếʍ mυ'ŧ qυყ đầυ hồng hào không ngừng rỉ ra dịch trắng, thi thoảng lại chơi ác, đem hai quả trứng nho nhỏ liếʍ một đợt khiến Ngô Gia Ý run rẩy hét thành tiếng.

"Ô...ô...đừng có liếʍ chỗ đó...tiên sinh...rất kỳ quái."

"Rất dơ...tiên sinh không cần ăn nó."

Stanislav nhả ra dương căn tinh tế, nở nụ cười ma quái liếʍ lên thân cán.

"Một chút cũng không có dơ...bảo bối rất thơm, nơi này cũng rất thơm."

"Thơm đến mức...tiên sinh muốn nuốt trọn nó vào bụng."

Ngô Gia Ý bị bộ dạng nhiễm tìиɧ ɖu͙© của hắn doạ cho run rẩy." Tiên sinh đừng có ăn chim nhỏ được không...ô...ô".

"Em sợ lắm...đừng có như vậy...không có nó em sẽ không thể đi tiểu."

Stanislav bị bộ dạng ngây ngốc của cậu chọc cười, nhẹ giọng dẫn dắt cậu vào bẫy.

"Muốn chim nhỏ không bị ăn thì tiểu Ý phải ngoan ngoãn. Nào...đem mông nâng lên...Đúng, lại nâng lên một chút."

Ngô Gia Ý hơi run rẩy.

"Tiên sinh, anh...anh muốn làm gì?"

....

Elizabeth nghe được một trận xô đẩy dồn dập kỳ quái ở trên giường không khỏi thức giấc, nó nhìn qua Nam Nam đang say ngủ không khỏi tức giận nhìn Stanislav đang ở trên giường.

Làm càn nha.

Ngốc bảo bảo sắp chịu không nổi rồi kìa.

Ngô Gia Ý bên này bị thọc đến cả người run rẩy, cố gắng đè thấp giọng nói hết mức có thể, lại sướиɠ lại sợ cầu xin hắn.

"Tiên sinh...ô...ô...anh dừng lại được không...bọn nhỏ...bọn nhỏ...sẽ thức mất."

Stanislav thở dốc, đem phân thân cực đại đóng sâu vào cửa huyệt đỏ rục, đỏ mắt nhìn cái nơi nhỏ bé kia bị căng thành một lỗ tròn, ra sức mυ'ŧ lấy cán gậy thô trướng của hắn, mang lại kɧoáı ©ảʍ khiến người rùng mình.

"Bọn nhỏ sẽ không thức...em nhỏ tiếng chút là dược."

Ngô Gia Ý lắc đầu lia lịa, nước mắt tán loạn, eo nhỏ không ngừng bị người khống chế, bắt tiếp nhận dương căn khủng bố, mềm giọng khóc xin.

"Em nhỏ...ô ô..tiếng...không được...Tiên sinh vào quá sâu rồi...ô...ô..bụng em trướng quá..."

"Tiên sinh...đừng...đừng...ô..em thở không được...nơi đó quá lớn rồi...quá lớn rồi...tiểu Ý ăn không vô."

Mồ hôi trượt nhẹ từ ngực xuống hạ phúc lông tóc rậm rạp, cuối cùng bị nơi giao hợp ướt nhẹp của hai người hoà tan.

Stanislav cũng không vì thiếu niên khóc lóc đáng thương mà dừng lại, đưa tay búng búng vật nhỏ đang không ngừng phun ra dịch nhầy.

"Nơi này lại không có nói như vậy."

Nói đoạn, hắn đong đưa eo càng ác liệt, như thể muốn khảm sâu dươиɠ ѵậŧ vào trong khoang sinh sản của bảo bối.

Người phía dưới bị hắn đè nặng thao làm. Bờ mông bị hai khoả cầu nặng trĩu va đập bành bạch đến đỏ hồng, huyệt nhỏ không ngừng bị vắt ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ pha lẫn tràng dịch.

Ngô Gia Ý bị hắn làm đến môi hé mở, đầu lưỡi nhỏ hơi nhô ra, gương mặt đỏ hồng liên tục xin tha.

"Ô...ô không muốn...không muốn...nếu lại mang thai thì làm sao bây giờ..."

Stanislav nâng lên eo của cậu, ra sức trừu dập, hơi thở dốc mà đáp: “Có thai thì lại sinh."

"Sinh cho tiên sinh mười đứa có được không?"

Ngô Gia Ý hoảng sợ lại bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn không biết phải làm thế nào, chỉ có thể sờ sờ eo rắn chắc của hắn năn nỉ: “Thế thì...em chết mất...tiên sinh...ô...ô...tiên sinh...tha cho tiểu Ý...tiểu Ý sẽ ngoan...tiên sinh đừng làm tiểu Ý mang thai được không?"

Stanislav nheo mắt, nhìn ga giường phủ đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ và sữa, dưới thân càng đưa đẩy ác liệt hơn, hận không thể nhét hai cái trứng bự vào bên trong của cậu luôn.

Hắn không đáp, hơi thở gấp gáp, đem Ngô Gia Ý đâm đến sắp rớt xuống giường. Bạch bạch bạch va chạm lại chuẩn lại tàn nhẫn, đem khoang sinh sản của cậu thao thục.

Nơi đây đã từng bị hắn tiến vào, còn vì hắn dựng dục con cái.

Ý thức của Ngô Gia Ý đã mơ hồ, không nhận ra Stanislav có mang bαo ©αo sυ, vừa sợ vừa sảng khoái muốn đem cậu bức điên. Sợ mang thai lại muốn hắn bắn vào, lấp đầy bên trong cậu.

Hắn làm có chút hung, chính là không ngờ ngay lúc tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầy ắp được phun ra...bao lại rách.

Ngô Gia Ý giật nảy người, ngẩng đầu kêu khóc:" Bên trong...nóng quá rồi...ô...ô...tiên sinh...quá đáng...em sẽ mang thai mất...."

Stanislav cũng giật mình, vội vàng rút ra, lập tức nơi giao hợp phát ra tiếng vang của da thịt ma hợp khiến người đỏ mặt.

Huyệt nhỏ không ngừng rỉ ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhìn thôi cũng đã biết khoang sinh sản đã bắn vào không ít.

Stanislav đau dầu, đưa tay vỗ vỗ trán.

...

Hà Duật bị Bạch Lâm Sâm hành hạ từ sáu giờ tối đến chín giờ mới có thể chợp mắt được một chút, lúc này tiếng chuông điện thoại trên bàn lại reo.

Y nhấn nút, mơ màng trả lời: “Xin chào."

Đầu dây bên kia có chút ngập ngừng.

" Thư ký Hà, là tôi đây..."

Hà Duật đỡ eo, tìm lại mắt kính." Giám đốc, ngài có chuyện gì...?"

Y lại nghe ra Stanislav có chút xấu hổ: "Cậu có thể mua giúp tôi thuốc tránh thai loại đặc biệt không? Dùng cho Alpha siêu trội ấy..."

Hà Duật:"..."