Hoa Cải Ưu nội tâm lộp bộp.
Xong rồi, hắn đã hắc hóa. Giờ phút này đã bắt đầu tiến vào cốt truyện trong tiểu thuyết, cho nên mặc dù Hoa Cải Ưu có rất nhiều phương pháp có thể hòa hoãn không khí, nhưng cô chỉ có thể kêu rên trong lòng, căn bản không thể mở miệng.
Diễn biến kế tiếp, nữ chủ tìm đường chết quả thực khiến cô rửa mắt.
“Dạ Trừng… đừng, đừng như vậy, ưm…” Dạ Trừng nắm lấy cằm Hoa Cải Ưu, từ đằng sau hôn môi cô, tư thế kỳ quặc này khiến xương cổ chịu lực lớn, tiếng nói của Hoa Cải Ưu bị lấp kín, đầu lưỡi trực tiếp thâm nhập vào bên trong, mυ'ŧ lưỡi cô, kịch liệt trao đổi nước bọt, cướp lấy dưỡng khí của cô.
“Không cần…” Hoa Cải Ưu dùng sức lực lớn nhất của thân thể đẩy Dạ Trừng ra, Dạ Trừng không chút phòng bị bị đầy lùi mấy bước, trong mắt là sự không cam lòng và lửa giận nhìn cô chằm chằm.
Vậy mà cô lại đẩy hắn?
Vì sao? Vì sao lại cự tuyệt? Không thể, không được phép cự tuyệt hắn!
“Vì sao lại làm như vậy… Dạ Trừng?” Hoa Cải Ưu dùng mu bàn tay xoa môi, hành động này của cô giống như Dạ Trừng cưỡng hôn cô rất dơ bẩn vậy, càng khiến cho Dạ Trừng hắc hóa mãnh liệt.
Trên mặt Dạ Trừng là một mảng âm u, hắn đi đến trước mặt Hoa Cải Ưu, thân hình cao lớn che lấp đi ánh sáng, Hoa Cải Ưu nhỏ bé đứng dưới bóng của hắn, có chút sợ hãi run rẩy.
Nếu như Hoa Cải Ưu không phải là nữ chủ, cô thật sự muốn vỗ tay, nữ chủ này thật là kẻ chuyên tìm đường chết mà. Nhưng mà hiện giờ cô lại chính là nữ chủ!
“Tiểu Ưu, chúng ta vẫn luôn… ở bên nhau.” Giọng nói Dạ Trừng du dương trầm thấp, dường như đang nhớ lại điều gì đó. Hắn nắm lấy cánh tay Hoa Cải Ưu, đè cô lên bàn ăn.
Còn may trên mặt bàn không có thứ gì, cổ tay Hoa Cải Ưu bị bàn tay như gọng sắt của Dạ Trừng siết lấy, cô như kẻ chết đuối liều mạng giãy giụa, khiến cho khăn trải bàn vốn thẳng thướm nhăn nheo nhúm nhó.
“Buông mình ra, Dạ Trừng, cậu làm sao vậy? Cậu như vậyy thật đáng sợ…” Bởi vì Dạ Trừng đối với nữ chủ mà nói chính là đứa em trai hay làm nũng, cô hoàn toàn không coi Dạ Trừng như một người đàn ông.
“Từ khi còn ở nhà trẻ, tiểu học, cấp 2… cấp 3.” Dạ Trừng dùng một tay kéo hai cổ tay Hoa Cải Ưu lêи đỉиɦ đầu, bàn tay còn lại nhàn rỗi cởϊ áσ ngủ của cô ra, đại nhũ trò trịa bị phóng thích ra ngoài.
“Đừng, đừng mà! Dạ Trừng!” Hoa Cải Ưu co rụt lại, hai chân không bị trói buộc không ngừng đá loạn, cũng không thể thay đổi được quyết tâm của Dạ Trừng.
“Mình chịu đủ rồi.” Dạ Trừng xoa ngực Hoa Cải Ưu, mềm mại non mịn, khiến người khác không muốn buông tay. Nhưng động tác của Dạ Trừng rất dịu dàng, dùng phương thức không chút sắc tình xoa nắn.
“Ưm…” Mặc dù Hoa Cải Ưu không thể nào tiếp nhận chuyện trong một ngày lên giường với hai người đàn ông, nhưng thân thể mẫn cảm ngay khi Dạ Trừng xoa ngực đã có cảm giác. Móng tay Dạ Trừng bởi vì phải diễn cổ trang nên đã cắt ngắn, bàn tay thô ráp niết bộ ngực tinh tế.
“Mỗi một lần mình đều suy nghĩ, chỉ cần mình trở nên chói mắt, Tiểu Ưu sẽ chú ý đến mình. Cho nên mới quyết định làm thần tượng. Nhưng mà vì sao… vì sao trong mắt cậu vẫn không có mình?”
Giọng nói của Dạ Trừng đau đớn, động tác xoa bóp cũng trở nên thô bạo hơn, khiến Hoa Cải Ưu đau đến hít hà.
“Dạ Trừng, buông mình ra… mình, mình sẽ không trách cậu. Đừng làm chuyện gì quá đáng có được không?” Hoa Cải Ưu muốn gọi thiếu niên cười tủm tỉm kia trở về, Dạ Trừng thế này rất xa lạ.
Hoa Cải Ưu muốn nhìn rõ biểu cảm của Dạ Trừng, nhưng hắn đứng ngược sáng, tóc che mặt, chỉ có thể nhìn thấy cằm hắn.
“Lộp bộp” vài giọt nước mắt rơi từ mặt Dạ Trừng xuống má Hoa Cải Ưu, nước mắt lạnh băng vốn chẳng có bao nhiêu trọng lượng lại khiến Hoa Cải Ưu rất đau, đau đến thắt chặt.
Dạ Trừng… đang khóc?
Trong đầu Hoa Cải Ưu nhớ đến từng ký ức ngắn, mỗi một hình ảnh đều có Dạ Trừng ở phía sau, nụ cười ngốc nghếch đó là điểm sáng trong cuộc đời Hoa Cải Ưu.
Một người hồn nhiên như vậy, lại đang khóc sao? Là cô đã khiến hăn thương tâm sao?
“Xin, xin lỗi. Dạ Trừng, thật xin lỗi… thật xin lỗi…” Trong mắt Hoa Cải Ưu cũng dâng lên nước mắt, cô không muốn thương tổn Dạ Trừng, cô không biết tấm lòng của hắn, không đúng, phải nói là cô mơ hồ phát hiện nhưng cô không dám đáp lại, cô cũng không muốn đáp lại.
“Mình không muốn câu xin lỗi của cậu.” Dạ Trừng hơi ngẩng đầu, khóe mắt mang theo nước mắt ánh lên vẻ phức tạp, hắn hôn môi Hoa Cải Ưu, ngón tay sờ lên viên hồng anh trước ngực đùa giỡn.
“Ưm ư… không… ưm…” Hoa Cải Ưu muốn né tránh cái hôn của Dạ Trừng, nhưng Dạ Trừng cường ngạnh ngậm lấy môi cô, không để cô trốn được.
“Ha a… cậu đã quên rồi sao, chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên. Tiểu Ưu.” Dạ Trừng buông môi Hoa Cải Ưu ra, nhắc nhở cô.
Động tác giãy giụa của Hoa Cải Ưu khựng lại.
Thật lâu trước đoa Dạ Trừng đã lăn giường với nữ chủ rồi, lúc đó là sau khi nữ chủ bị anh trai ruột cường bạo, trong một thời gian dài tinh thần của nữ chủ không ổn định. Lúc ấy Dạ Trừng vẫn chưa thành minh tinh, màn đêm buông xuống hắn đến an ủi nữ chủ bị nữ chủ đẩy ngã.
Lúc ấy Hoa Cải Ưu muốn mượn Dạ Trừng tẩy đi cảm giác của cô với anh trai, có thể nói nữ chủ thật ra cũng là kỹ nữ, biết rõ Dạ Trừng thích cô còn lợi dụng hắn.
Hoa Cải Ưu nhớ đến đoạn cốt truyện này, nội tâm chửi thề.
“Lần này tuyệt đối không buông tha cậu. Tiểu Ưu. Cậu là của mình.” Dạ Trừng cúi đầu liếʍ mυ'ŧ cổ Hoa Cải Ưu, lưu lại những dấu hôn không đồng nhất, nhìn tàn lưu trên làn da trắng nõn của cô, nụ cười đơn thuần của Dạ Trừng vang lên.
Như vậy… có chính là của hắn, là của một mình hắn, ai cũng không thể lấy đi. Không thể.
Xong rồi.
“A… đau quá.” Ngay khi Hoa Cải Ưu phân tâm, Dạ Trừng đã buông tha bộ ngực mà đi xuống mật huyệt, không thấy qυầи ɭóŧ nên hắn trực tiếp sờ đến huyệt thịt, Dạ Trừng hung hăng cắn môi, ngón tay trực tiếp đi vào đường đi còn chưa ẩm ướt.
“Vì sao, không mặc qυầи ɭóŧ? Đang đợi ai? Muốn bị ai cắm vào? Rõ ràng đã có mình! Này! Nói đi.” Ngón tay Dạ Trừng mãnh liệt chọc vào rút ra tiểu huyệt, nóng rát đau đớn khiến Hoa Cải Ưu không còn sức nói chuyện.
Mặc dù bạo lực xâm nhập nhưng tiểu huyệt của Hoa Cải Ưu vẫn dần dần ẩm ướt, Dạ Trừng phát hiện ngón tay hắn chọc vào rút ra ngày càng thuận lợi thì rút ngón tay ra.
“Đừng…” Hoa Cải Ưu sợ đến đầu lưỡi phát run, cô nhìn thấy Dạ Trừng để cự vật trước hoa huyệt, côn ŧᏂịŧ dữ tợn ngẩng đẩu một bàn tay cũng khó nắm hết, tiểu huyệt chưa thể hoàn toàn tiếp thú mãnh thú như vậy.
“Dù sao Tiểu Ưu cũng thật dâʍ ɭσạи. Không sao, sẽ nhanh chóng sướиɠ thôi, mình sẽ biến cậu thành da^ʍ nữ không có côn ŧᏂịŧ của mình thì sống không nổi, không sao, cho dù Tiểu Ưu biến thành thế nào mình cũng yêu cậu.”
Dạ Trừng đè lên thân thể Hoa Cải Ưu, phân thân đặt ở hoa kính vận sức chờ phát động, ánh mắt hắn nhìn Hoa Cải Ưu thâm tình, nhưng trong đó cũng mang theo hàn ý. Hoa Cải Ưu biết tên nhãi này còn muốn nguy hiểm hơn Hoa Linh An, hắn là nghiêm túc…
“Quá lớn, không vào được…” Qυყ đầυ to như quả trứng gà đẩy mạnh vào, khuyếch trương đường đi nhỏ hẹp, đau đớn không chịu được khiến sắc mặt Hoa Cải Ưu trắng bệch.
“Ưm, thật chặt, Tiểu Ưu thật chặt…”