Thịt mềm chặt khít tận tình mυ'ŧ lấy qυყ đầυ của Dạ Trừng, cho dù chưa chưa đâm sâu vào bên trong nhưng chỉ cần để yên không động đậy cũng có được cảm giác khuây khỏa. Có khả năng đây chính là danh khí trong truyền thuyết.
Hoa Cải Ưu nắm chặt quần áo của Dạ Trừng, cô biết nếu muốn giảm bớt đau đớn cần phải thả lỏng, nói thì dễ nhưng thực tế chỉ cần cảm nhận trong cơ thể có dị vật cơ thể sẽ tự động muốt siết lại bài xích thứ kia ra ngoài.
Không được, đau quá… cả tâm lý và thân thể đều đau.
“Dạ Trừng, đừng… đừng đi vào… a”
Dạ Trừng cố ý làm trái Hoa Cải Ưu, sau khi nghe lời khẩn cầu của cô hắn lại thẳng lưng đâm thẳng vào trong, đẩy côn ŧᏂịŧ từng tấc đi vào. Bàn tay chống sau lưng Hoa Cải Ưu ôm lấy cơ thể cô, dưới tác dụng của trọng lực, thân thể cô không ngừng trượt xuống, tiểu huyệt nuốt trọn thứ to lớn của Dạ Trừng.
“Thật… thật thoải mái, mình đang ở trong thân thể của Tiểu Ưu.” Tiểu huyệt căng trướng mở ra siết chặt thân gật, lông mày Dạ Trừng cau lại, hơi thở nóng bỏng, cố gắp đè ép sóng triều đang cuộn trào.
“Dạ… Dạ Trừng… đau quá… đau quá…” Hoa Cải Ưu không phân rõ đây là tiếng lòng của cô hay là lời kịch, cô chỉ cảm thấy hạ thể chết lặng, nhưng côn ŧᏂịŧ phình to vẫn cứ muốn đâm vào nữa.
Hoa Cải Ưu dựa vào vai Dạ Trừng khó thút thít, thân thể mảnh khảnh không ngừng run rẩy. Có lẽ là sau khi nếm được thân thể của Hoa Cải Ưu khiến Dạ Trừng tạm thời dừng hắc hóa, hắn đau lòng vuốt tóc Hoa Cải Ưu, hôn lên những giọt nước mắt chảy dài trên mặt cô.
“Tiểu Ưu, Tiểu Ưu của mình, đừng khóc, mình sẽ lập tức làm cậu sướиɠ.” Những nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống đuôi mắt, chóp mũi, khóe môi, cuối cùng là vành tai, răng hắn nhe ra day nhẹ vành tai, liếʍ láp những vòng xoáy bên trong.
“Ưm… a…” Lỗ tai bị liếʍ rất ngứa, cũng rất thoải mái, sâu trong mật huyệt ngứa ngáy xôn xao. Hoa Cải Ưu thầm nghũ, thân thể này thật sa đọa, hoàn toàn không có thuốc cứu.
Dạ Trừng không di chuyển, dù trước đó Hoa Cải Ưu ướt nhưng hắn cưỡng chế đâm vào tạo nên thương tổn cho hạ thể. Dạ Trừng chỉ muốn biến Hoa Cải Ưu thành của hắn nhưng không có ý muốn làm cô bị thương.
“Hưm… a, âm đến Tiểu Ưu đã cứng lại rồi này.” Ngón tay hắn nhéo âm đế của Hoa Cải Ưu, lực đạo nặng nhẹ không đồng nhất, Dạ Trừng ghé vào bên tai cô lời nói ái muội không ngừng thốt lên.
“Không… a… ưm…” Dạ Trừng dùng lòng bàn tay đè thật mạnh lên âm đế, trước mắt Hoa Cải Ưu trắng hóa, hoa tâm nóng rực liên tục co rút, đường đi khô khốc cuối cùng cũng ướŧ áŧ thông thuận.
Côn ŧᏂịŧ hơi đi ra, sau đó đâm thật mạnh vào bên trong, Hoa Cải Ưu chỉ có thể bám lên vai Dạ Trừng, lạ trong thế giới tìиɧ ɖu͙© sung sướиɠ, tiểu huyệt thích ứng phân thân của Dạ Trừng, gấp không chờ nổi mυ'ŧ lấy nó, dường như không muốn nhả ra.
“Thật thoải mái… Tiểu Ưu là của mình… a, không cần mυ'ŧ chặt như vậy, ưm… làm sao bây giờ, rất thích Tiểu Ưu…” Dạ Trừng ôm chặt thân thể Hoa Cải Ưu, không chút do dự bắt đầu va chạm.
Côn ŧᏂịŧ thô to đẩy nếp gấp bên trong ra, đâm thẳng vào sâu bên trong tử ©υиɠ, lặp đi lặp lại, tốc độ càng lúc càng nhanh, khiến cho nước da^ʍ ở bên trong bị ép ra ngoài, dính lấy nơi giao hợp của hai người.
“Bạch bạch bạch.”
Âm thanh hoan ái dâʍ đãиɠ kí©ɧ ŧɧí©ɧ lỗ tai, Hoa Cải Ưu bị Dạ Trừng mang lên chín tầng mâu, hai mắt không có tiêu cự, miệng rêи ɾỉ khô khốc.
Đạt não nóng đến hỏng.
Mỗi chỗ trong huyệt thịt đều bị côn ŧᏂịŧ đâm vào, nơi mẫn cảm đột nhiên bị chọc trúng, thật sâu… thật trướng… sao có thể thoải mái đến vậy chứ!
“A… Dạ Trừng…”
“Hiện giờ tiểu huyệt của cậu đang mang hình dạng dươиɠ ѵậŧ mình… Tiểu Ưu, Ưu!”
Lúc Dạ Trừng rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi tử ©υиɠ, Hoa Cải Ưu co rút đạt cao trào, ái dịch rơi lộp bộp xuống sàn nhà, thành một vũng nước màu trắng đυ.c.
“Không, Dạ Trừng… nhanh quá… tha, tha cho mình…” Hoa Cải Ưu thoải mãi đến mức đại não thiếu oxy, đành phải há miệng hô hấp, lời nói cũng đứt quãng, thật sự muốn biến thành cấm luyến của Dạ Trừng.
Nhưng mà không dừng được… thật thoải mái…
“Ưm a… Ưu, Ưu, Ưu của mình…”
Dạ Trừng nhiều lần cắm côn ŧᏂịŧ thô dài của hắn vào hoa huyệt, cắm thẳng tới tử ©υиɠ, khiến Hoa Cải Ưu liên tục cao trào, da thịt đỏ hồng như bốc cháy.
Tay Hoa Cải Ưu thò vào áo sơ mi hỗn loạn của Dạ Trừng, sờ vào xương quai xanh tinh xảo và cơ ngực rắn chắc của hắn, càng đốt thêm lửa cho Dạ Trừng.
Đây chính là do Hoa Cải Ưu tự mình chủ động chạm vào, Dạ Trừng tưởng tượng đến điều này, tốc độ thọc vào rút ra càng nhanh hơn.
“A, a… không cần… quá… kịch liệt…” Hoa Cải Ưu khóc nứt nở bị Dạ Trừng đâm cho không nói thành lời, tầm nhìn mơ hồ, phòng khách quen thuộc đều trở nên xa lạ.
“Ưu, Ưu của mình… cậu là của mình, môi, ngực, tiểu huyệt tất cả là của mình!” Dạ Trừng đè Hoa Cải Ưu lên bàn ăn, bắt đầu chạy nước rút.
Côn ŧᏂịŧ của Dạ Trừng giống như mãnh thú gào rú, thời điểm nó xâm nhập vào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc bắn vào chỗ sâu nhất, hắn bắn một phút mới nghỉ.
Hoa Cải Ưu nghiên đầu nằm bò trên bàn, vừa vặn nhìn thấy tiết mục trên TV, ở góc trái màn hình hiển thị đã là 1 giờ rưỡi đêm.
Điên rồi, đám nam chủ này không phải con người. Đáng giận, hạ thể cũng không còn cảm giác nữa. Hiện tại bên dưới dính nhớp, lúc nãy tắm rữa coi như công cốc rồi!
“Tiểu Ưu, sau này mình thỏa mãn cậu, cho nên không thể đi tìm người khác.” Dạ Trừng ôm lấy Hoa Cải Ưu từ đằng sau, cắn lỗ tai cô cảnh cáo.
Cũng may lúc này Hoa Cải Ưu không nhìn thấy biểu cảm của Dạ Trừng, bằng không có khả năng cô sẽ gặp ác mộng.
Đó là ánh mắt đen tối vô cùng điên cuồng, tâm lý nhiều năm yêu mà không có được cực kỳ vặn vẹo, hắn dùng nụ cười tươi sáng che đi trái tim vỡ nát, mặt khác lại kêu gài muốn xé rách lớp ngụy trang này.