Edit: Lục Trà Cuồng Ma
===
Dươиɠ ѵậŧ Lục Trầm Uyên không trực tiếp cắm mạnh vào, mà lại đem qυყ đầυ nhẹ nhàng cắm vào trước, tiếp theo chậm rãi đè ép vào bên trong.
Qυყ đầυ phình lớn như trứng vịt, màu đỏ tươi kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác đem miệng hoa huyệt mở rộng ra.
Mỗi lần Đường Linh bị Lục Trầm Uyên cắm vào, cảm thấy hoa huyệt mình sắp rách đến nơi rồi.
Qυყ đầυ thô to từng chút từng chút nghiền ép hoa huyệt đến tê mỏi, trực tiếp ma sát đến thịt non, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Đường Linh muốn chìm vào địa ngục du͙© vọиɠ.
Đặc bệt gân xanh nổi đầy trên dươиɠ ѵậŧ cọ xát vách huyệt, làm lỗ nhỏ không ngừng trào ra dâʍ ɖị©ɧ mãnh liệt như đại hồng thủy.
"Ư..."
Đường Linh che miệng lại, không cho phép mình phát ra tiếng, cô thực sự chỉ muốn bất tỉnh ngay lúc này, như vậy sẽ không kêu ra nữa.
Bị dươиɠ ѵậŧ lớn như vậy thao nộn bức, lại không thể kêu ra, quả thực gϊếŧ người không dùng dao mà.
--- Hãy để cô chết thống khoái chút, chứ đừng tra tấn cô như vậy.
Lục Trầm Uyên thấy Đường Linh nhẫn nại vất vả như vậy, khóe miệng gợi lên một mạt cười tà tứ.
"Tiểu Linh Linh, để chú nhỏ đoán xem, cậu nam sinh bên ngoài kia là ai nhé? Nghe Tiểu Lâm Lâm nói, lúc trước ở trường em có theo đuổi một cậu con trai, là người bên ngoài kia đi?"
Lục Trầm Uyên bắt lấy hai đùi Đường Linh đang treo trên eo gã, ngón tay lạnh lẽo vuốt ve mắt cá chân Đường Linh.
"Chú nhỏ đang ghen sao?"
Đường Linh cũng không rõ Lục Trầm Uyên có tính "ghen" này không.
"Không, chú nhỏ chỉ đang suy nghĩ, nếu ta thao hỏng nộn bức này, em có phải hay không còn dám ra ngoài thông đồng giống đực khác?"
Lục Trầm Uyên trên mặt rõ ràng treo ý cười nắng ấm, chính là Đường Linh thấy giá rét quanh thân. Quả nhiên giây tiếp theo Đường Linh cảm giác được mắt cá chân đau xót.
Hai đùi Đường Linh bị kéo mở hết cỡ.
Cùng lúc này, thân thể Lục Trầm Uyên dùng sức đỉnh mạnh về phía trước. Dươиɠ ѵậŧ như chai nước khoáng lớn, trực tiếp đâm toàn bộ vào nộn bức Đường Linh.
Qυყ đầυ bóng loáng hung ác va chạm tới tận hoa tâm, nhưng Lục Trầm Uyên còn xoay dươиɠ ѵậŧ một vòng, đè ép huyệt thịt tận sâu bên trong.
"Ưʍ... m... ưʍ..."
Đường Linh bị kɧoáı ©ảʍ khổng lồ bức tới điên rồi, nước mắt sinh lý không ngừng trào ra, qυყ đầυ sắp chọc mở tử ©υиɠ rồi.
Nhưng Đường Linh không có biện pháp thoát khỏi giam cầm của Lục Trầm Uyên, hai tay của gã như gọng kìm kẹp chặt lấy đùi Đường Linh.
"Tiểu Linh Linh, ngoan nào, đừng nhúc nhích. Nếu không côn ŧᏂịŧ chú nhỏ sẽ phạt em càng mạnh. Đến lúc đó, liền tính em bị thao hỏng rồi, chú nhỏ cũng không dừng lại đâu."
Thanh âm uy hϊếp của Lục Trầm Uyên vang lên bên tai Đường Linh, cô hoảng hốt gật đầu liên tục.
Cô hoàn toàn tin tưởng Lục Trầm Uyên nói được làm được. Nếu cô dám lộn xộn, Lục Trầm Uyên tuyệt đối thao chết cô!
"Thật là cô gái ngoan."
Một tay Lục Trầm Uyên chế trụ mông Đường Linh, tiếp theo một kích tấn công thẳng vào hoa huyệt Đường Linh.
Dươиɠ ѵậŧ thô cứng đâm mở cửa tử ©υиɠ, trực tiếp chơi cung giao.
Tử ©υиɠ yếu ở sao chịu nổi một kích này của Lục Trầm Uyên. Nháy mắt Đường Linh cảm giác được vừa đau vừa tê xót. Tử ©υиɠ mẫn cảm muốn mệnh, cơ hồ trong giây lát liền đạt đến cao trào.
Nhưng mặc dù cao trào, Đường Linh cũng không dám kêu ra tới. Một khi để Mạnh Tử Hạo biết gương mặt thật của mình, cô không thể nhúng chàm cậu ta được nữa.
Có lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ làm bôi trơn, Lục Trầm Uyên giống như pít-tông vận động càng thông thuận.
Qυყ đầυ lớn nảy sinh độc ác đột nhập cửa tử ©υиɠ, cô bé hoa huyệt bị bắt nạt đến biến hình, hồng hồng lại sưng múp, nhìn thật đáng thương.