Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 28: Ꮯôn Ŧhịt chú nhỏ nghiền nát điểm G.

Edit: Lục Trà Cuồng Ma

===

Hoa huyệt Đường Linh vừa nhỏ lại chặt, thịt mềm phía trong giống như vô số cái miệng nhỏ thi nhau liếʍ mυ'ŧ, miệng huyệt phấn nộn ướŧ áŧ, lấp lánh thủy nhuận. Dươиɠ ѵậŧ hung mãnh lây dính dâʍ ŧᏂủy̠, càng trở nên dữ tợn đáng sợ, như "quái vật" đứng cạnh "người đẹp" hoa huyệt.

Qυყ đầυ Lục Trầm Uyên nặng nề va chạm, làm cho dâʍ ŧᏂủy̠ bắn tung tóe khắp nơi.

Có thể nói Đường Linh là nữ nhân nhiều nước nhất Lục Trầm Uyên từng thao qua. Vô luận gã có điên cuồng thế nào, hoa huyệt này cũng không bị phá hỏng.

Kɧoáı ©ảʍ tê dại từ nơi giao hợp không ngừng lan rộng khắp cơ thể. Qυყ đầυ đỏ tươi hung hăng va chạm vách tử ©υиɠ, khiến hoa huyệt Đường Linh chua xót không thôi.

Đường Linh bị thao đến run rẩy hai chân, căn bản không kẹp nổi ep Lục Trầm Uyên, người đàn ông này chắc chắn muốn thao chết cô.

Nhưng cố tình, gã càng làm mãnh liệt, cô lại càng sung sướиɠ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

"Ưʍ... A..."

Đường Linh nguyên bản muốn cắn chặt môi, không cho chính mình phát ra âm thanh xấu hổ. Chính là dươиɠ ѵậŧ lớn liên tục đóng cọc không ngừng nghỉ vào lỗ nhỏ, cô rốt cuộc không nhịn được mà rêи ɾỉ ra tiếng.

Không thể không nói, dươиɠ ѵậŧ Lục Trầm Uyên xác thực khác người, thao cô muốn bay lên thiên đường kɧoáı ©ảʍ, rồi lại tàn nhẫn đày xuống địa ngục nɧu͙© ɖu͙©, trải nghiệm chưa bao giờ Đường Linh trải qua.

Đường Linh bị Lục Trầm Uyên hung tàn thao lộng đến ánh mắt tan rã, đôi mắt hồ ly mịt mờ hơi nước, từng giọt lệ trân châu tí tách rơi xuống không ngừng.

Lục Trầm Uyên nhìn quen bộ dáng giảo hoạt như hồ ly nhỏ của Đường Linh, dường như không gì có thể làm cô tổn thương. Đây vẫn là lần đầu tiên, gã nhìn thấy Đường Linh bị thao đến bộ dáng bất lực đáng thương như vậy.

Thịch ~

Trong nháy mắt, ngực Lục Trầm Uyên chấn động, dường như có thứ gì đó trong lòng trút xuống.

Lục Trầm Uyên cúi đầu, hôn lên đuôi mày Đường Linh.

"Ngứa... A..."

Đường Linh vừa mở miệng, thanh âm rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ lại lần nữa phát ra.

Lục Trầm Uyên cúi đầu, lấp kín đôi môi đỏ thủy nhuận thơm ngọt của Đường Linh, đầu lưỡi ướt nóng càn quét, khuấy đảo trong miệng Đường Linh.

Lần này khóa kín mọi âm thanh Đường Linh phát ra.

Mặc dù Lục Trầm Uyên đã đem âm thanh Đường Linh nuốt trọn, nhưng ngoài cửa vẫn nghe được tiếng khác thường của Đường Linh.

"Đường Linh, cậu làm sao vậy? Nhanh mở cửa ra!"

Mạnh Tử Hạo nghe được Đường Linh thống khổ rêи ɾỉ, trong lòng đột nhiên rối loạn.

Rõ ràng trước kia đều là Đường Linh chạy theo sau lưng hắn, từ khi nào chính mình thế nhưng lo sợ Đường Linh chạy theo người khác.

Thấy Đường Linh không trả lời lại, âm thanh Mạnh Tử Hạo gõ cửa càng lớn hớn.

Cửa phòng y tế cũng không quá rắn chắc, hơn nữa Mạnh Tử hạo là người đội bóng rổ, thể lực kinh người, hắn dường như sắp đá hỏng cửa phòng.

"Để cậu ta vào cũng hay, càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ."

Lục Trầm Uyên tà tứ, thổi khí bên tai Đường Linh.

--- Kích cmn thích á!

Nếu để Mạnh Tử Hạo phát hiện, kia nhiệm vụ công lược liền hoàn toàn thất bại rồi. Nhiệm vụ thất bại, liền dựa theo kết cục nguyên tác, cô thật vất vả mới có được mạng nhỏ này, cô không muốn chết đâu.

"Không có việc gì... A... Tôi không cẩn thận... A... Đập đầu... Cậu đừng tiến vào..."

Đường Linh thanh âm đứt quãng nói.

Nghe được câu trả lời của Đường Linh, Mạnh Tử Hạo mới ngừng lại.

Cánh cửa đáng thương kia mới miễn cưỡng bảo vệ mạng nhỏ của mình.

Nhưng Đường Linh không kịp thở phảo nhẹ nhõm, qυყ đầυ thô tráng thế nhưng đâm thẳng vào điểm G, điên cuồng nghiền áp.

Nộn huyệt ẩm ướt dâʍ ɭσạи không thể thừa nhận va chạm cường thế như vậy, Đường Linh run rẩy hai chân, lần nữa đạt cao trào.

.