Edit: Lục Trà Cuồng Ma
===
Đường Linh đắc ý liếc mắt nhìn Lục Trầm Uyên. Nam nhân này liền tính là kẻ biếи ŧɦái, không phải cũng bị cô làm cứng lên hay sao.
Con ngươi lạnh băng của Lục Trầm Uyên mang theo tia sát ý: "Cô bé, em rất đắc ý phải không?"
"Đương nhiên, ừm, dù sao chỉ có trời biết đất biết quý ngài đây đánh cược thua. Anh có gϊếŧ người diệt khẩu cũng không ai hay biết. Bất quá, sir, anh cũng không phải người không chịu nổi thua cuộc chứ?"
Đường Linh đương nhiên nhìn ra tên đàn ông này, trong mắt ngập tràn sát ý. Người này hẳn thường ngày cao cao tại thượng, cho nên không có người nào dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ gã.
Nhưng cô không phải "người khác", cô là Đường Linh, gặp thần gϊếŧ thần, gặp phật gϊếŧ phật.
Lục Trầm Uyên nhìn Đường Linh bộ dáng không sợ trời, chẳng sợ đất, cảm thấy rất thú vị.
"Nói đi, em muốn thứ gì. Ta có thể thỏa mãn một nguyện vọng của em. Đương nhiên, không thể lựa chọn thứ gì đó quá phận."
Ánh mắt gã lập lòe nguy hiểm.
Nữ nhân này thông minh cơ trí, toàn thân tản ra linh khí. Loại thủ đoạn trêu chọc nam nhân này, tám chín phần mười là người của đối thủ cạnh tranh trên thương trường phái tới.
Một chút chỗ tốt gã vẫn cho được, tất nhiên "chỗ tốt" ít nhất cũng khoảng 100 triệu.
Đường Linh mở to hai mắt, vuốt ve khóe miệng.
"Có chuyện tốt như vậy."
Lục Trầm Uyên đạm mạc: "Ta trước đây nói một, không nói hai."
"Vậy được rồi. Em muốn chúng ta làʍ t̠ìиɦ. Làm đến khi em vừa lòng mới thôi."
Đường Linh nhìn côn ŧᏂịŧ phi nhân loại dưới thân Lục Trầm Uyên, nuốt nuốt nước miếng.
Người đàn ông này cùng Mạnh Tử Hạo cùng Lệ Mạc Hàn không giống nhau. Nam nhân thành thục mị lực nhất, cũng là món khoái khẩu của cô.
Trên mặt Lục Trầm Uyên toát ra tia kinh ngạc.
Bộ dáng đều toát ra nghi hoặc: Chỉ thế này?
"Tốt, nếu em không sợ chết, vậy đến đây đi."
Lục Trầm Uyên trước kia không phải chưa kết giao qua bạn gái. Nhưng căn bản, không có nữ nhân nào hoa huyệt có thể cất chứa côn ŧᏂịŧ gã.
Nữ nhân bên người gã, tám chín phần đều hướng về quyền thế, phần còn lại hướng về nhan sắc. Sau lại không bệnh mà chết. Chẳng sợ gã chơi kỹ nữ max điểm kinh nghiệm, cũng không thể hoàn toàn ăn trọn cây gậy thịt của gã.
Mỗi một lần cũng không thể làm gã chơi tận hứng.
Bé con này, điếc không sợ súng. Nếu dám liều mạng, vậy thì gã sẵn sàng phụng bồi.
Đường Linh bị Lục Trầm Uyên trực tiếp kéo ngồi lên đùi. Gã khẩn cấp đâm dươиɠ ѵậŧ thô to vào hoa huyệt bé nhỏ.
Trong nháy mắt, cây gậy lớn đem lỗ nhỏ cấp phình lên, thậm chí có thể cảm nhận được đau đớn do xé rách.
Nhưng Đường Linh trên người có hệ thống bảo hộ, hoa huyệt sau khi qua cải tạo, liền "dăm ba cái này ăn thua gì".
Vì làm ký chủ có thể cong lược các loại nam nhân khác nhau, hoa huyệt Đường Linh có thể cất chứa bất luận thể loại dươиɠ ѵậŧ khổng lồ nào. Tuy rằng có thể ăn hết, nhưng Đường Linh vẫn cứ cảm thấy mình khả năng nuốt không trôi.
"Sao rồi bé con? Em vẫn muốn tiếp tục?"
Dươиɠ ѵậŧ Lục Trầm Uyên lần đầu tiên cảm nhận được hoa huyệt bao trọn toàn bộ như vậy. Hóa ra, nguyên cây gậy thịt bị bao vây là như thế này.
--- Này, con mẹ nó, sướиɠ muốn chết.
"Đương nhiên muốn! Côn ŧᏂịŧ lớn đâm em thật thoải mái!"
Đau đớn nhanh chóng qua đi, thay vào đó là kịch liệt kɧoáı ©ảʍ. Dươиɠ ѵậŧ mạnh mẽ luận động, đâm liên tục vào điểm G. Thịt mềm ở hoa huyệt bị qυყ đầυ bóng loáng chà đạp, vừa tê lại vừa vừa sướиɠ.
"Dâʍ đãиɠ!"
Lục Trầm Uyên bóp chặt eo Đường Linh, dùng sức hướng bên trong mỗi lúc lại sâu thêm một tấc. Nguyên cây gậy thịt lần nữa thẳng tiến, qυყ đầυ công phá cổ tử ©υиɠ, bắt đầu cuộc chiến cung giao.
"A... ha..."
Đường Linh cả người cong lên, trận kɧoáı ©ảʍ đột ngột xông thẳng khiến cô trực tiếp cao trào.