Edit: Lục Trà Cuồng Ma
===
Hai chân Đường Linh run rẩy, hai bắp đùi trắng nõn bị gắt gao giữ chặt.
Tử ©υиɠ điên cuồng phân bố ra mật dịch ướt đẫm. Dâʍ ŧᏂủy̠ ấm nóng tưới ướt toàn bộ bề mặt dươиɠ ѵậŧ.
Lục Trầm Uyên sướиɠ điên rồi, chưa từng có nữ nhân nào mang lại cho gã kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như vậy.
"Dâʍ đãиɠ! Bên trong ngập nước như vậy, muốn ta thao chết em hửm?"
Lục Trầm Uyên tháo xuống mắt kính gọng vàng.
Sau khi tháo bỏ ngụy trang, phong ấn của gã như bị gỡ bỏ, bộ mặt thật cũng hiện ra tới.
Đường Linh lúc này mới minh bạch, vì sao tên đàn ông này lại muốn mang mắt kính. Người này mang gương mặt tà tứ, mị hoặc chúng sinh. Tuy rằng đẹp, nhưng lại mang hơi thở phản diện.
--- Mẹ nó! Cô cũng có lúc phán đoán sai lầm hả?!??
"Hừ, em nếu không muốn bị thao chết á, sẽ không tìm đến anh đâu."
Tay Đường Linh dọc theo vòng eo Lục Trầm Uyên vuốt ve xuống dưới. Đầu tiên cô chỉ mơn trớn tuyến nhân như gợi cảm mê người, tiếp đó dần dần di chuyển đến mặt sau mông gã.
"Bé con, lại muốn chơi cửa sau sao?"
Lục Trầm Uyên lúc này sẽ không cho Đường Linh cơ hội phản kháng. Gã đột nhiên đứng lên, ôm lên hai đùi Đường Linh, trực tiếp dùng sức tiến công cấp tốc vào hoa huyệt.
Gã mạnh bạo đem cây gậy gộc thô cứng đè ép huyệt động non nớt, chỉ thấy hoa môi bị dươиɠ ѵậŧ luận động đến biến hình.
Đôi tay Lục Trầm Uyên nâng bờ mông căng tròn Đường Linh, dưới thân dươиɠ ѵậŧ như mô-tơ vĩnh cửu ra vào hoa huyệt không ngừng.
Mỗi lần chỉ rút ra một tấc, sau lại hung hăng cắm phập vào. Bởi vì dươиɠ ѵậŧ Lục Trầm Uyên dài lại thô, qυყ đầυ mỗi lần đều cọ xát vách thịt mềm tử ©υиɠ.
"A~ ... Thật lớn ... Sướиɠ quá ...~"
Đường Linh rêи ɾỉ, kẹp chặt eo Lục Trầm Uyên. Thực ra cô muốn duỗi tay chơi cúc hoa Lục Trầm Uyên, kết quả phản chiến không thành, còn bị Lục Trầm Uyên thao đến không thở nổi.
"Đĩ nhỏ! Nữ nhân khác đều không nuốt trọn côn ŧᏂịŧ của ta. Mà em nha, không chỉ nuốt trôi, còn ăn đến chưa đã thèm."
Lục Trầm Uyên cúi đầu cắn một ngụm lên vυ' Đường Linh, lưỡi như con rắn nhỏ cuốn lấy đầu ti dựng thẳng.
Đường Linh cảm giác, hai cái bánh bao của mình sắp bị ăn sạch.
Nhìn bộ dáng Đường Linh trầm luân trong tìиɧ ɖu͙©, Lục Trầm Uyên ẩn ẩn có một loại ảo giác chẳng lành, giống như bản thân là tên trai bao phục vụ phú bà.
"Ha ... Đừng cắn ... A~ ha ..."
Cô đẩy đẩy đầu Lục Trầm Uyên, chính là sức lực cô nào có thể chống lại gã. Hai viên anh đào bị cắn đến vừa đỏ vừa sưng, nhìn càng thấy ngon miệng.
"Đĩ nhỏ, bị cắn như vậy vẫn kêu dâʍ đãиɠ ha!"
Lục Trầm Uyên quen nhìn nhưng nữ nhân trước mặt gã luôn bày ra bộ mặt dối trá, ngược lại, trực tiếp biểu hiện như Đường Linh vẫn là lần đầu tiên.
Nhưng gã đâu biết, Đường Linh sở dĩ không muốn ngụy trang, thuần túy bởi gã không phải đối tượng công lược. Hơn nữa, cô là người xuyên nhanh, loại đồ phàm tục như tiền bạc căn bản không mang đi được. Cho nên không thèm thôi.
"Hừ, cũng không phải quá sướиɠ ... A ... Côn ŧᏂịŧ cứng như ... Đá ... A a a~ ..."
Đường Linh bị thao đến không ngừng thở dốc. Tuy bao hàm được quá nhiều dươиɠ ѵậŧ lớn, nhưng phi nhân loại như này vẫn là chưa từng có.
Lục Trầm Uyên thả lỏng tay đỡ Đường Linh khiến cơ thể cô chỉ có thể dựa vào cây gậy thịt làm điểm chống đỡ duy nhất.
Đường Linh theo bản năng vội vàng cắn chặt cây gậy lớn. Ngay khi dươиɠ ѵậŧ rút ra một chút, gã liền bắt lấy thân thể cô gắt gao ép trở về.
Nháy mắt dươиɠ ѵậŧ thô to liều mạng va chạm hoa huyệt, lực đánh cường đại làm cả hai người đều thoải mái kêu ra tiếng.
Đúng lúc này di động Lục Trầm Uyên bỗng nhiên vang lên.
Lục Trầm Uyên liếc mắt nhìn qua màn hình di động nhấp nháy, chỉ thấy hiển thị người gọi là cháu trai gã.
Vì thế, gã một tay che miệng Đường Linh, một tay tiếp điện thoại.
"Trầm Uyên, nghe nói em về nước rồi hả. Tối nay em đến nhà chị đi, Linh Linh được đón về rồi. Gần đây con bé hiểu chuyện lắm, chị muốn tổ chức buổi tiệc đón gió tẩy trần cho nó."
Bà Tần tràn đầy cõi lòng chờ mong nói. Đây là đứa em trai bà đắc ý nhất, nếu Đường Linh có thể cùng chú nhỏ học tập, về sau nhất định thành tài.
Thanh âm Lục Trầm Uyên ổn định tiếp lời: "Được, lát nữa em đi chọn lễ vật cho cháu gái."
Nói xong Lục Trầm Uyên liền tắt điện thoại.
Đường Linh cũng không biết Lục Trầm Uyên nói chuyện điện thoại với ai, bất quá đối phương vì tiếp điện thoại mà dừng lại rất khó chịu. Cô cố ý lắc mông kẹp chặt đại dươиɠ ѵậŧ gã.
Lục Trầm Uyên thấy cô không an phận, liền dùng sức vỗ vỗ mông cô.
"Không muốn bị thao chết liền an phận chút."
Lục Trầm Uyên "chậc" một tiếng, trực tiếp đè Đường Linh lên tường, mở rộng hai chân cô mãnh liệt vận động.
Lát nữa gã còn phải đến nhà chị gái, hiện tại muốn kết thúc sớm một chút.