Chỉ là, không bao lâu, một người vô cùng có dũng khí từ lớp 4, can đảm lên tiếng.
Hắn có một mái tóc màu đỏ rực, tướng mạo hung ác, hắn không lên đài mà trực tiếp đứng tại chỗ cao giọng hô lên: "Trước đây các hiệu trưởng không có như vậy! Hiệu trưởng mới tôi cho thầy biết, thầy không được cậy vào mình có mấy phần năng lực mà có thể áp chế chúng tôi, ở đây quơ tay múa chân, hạn chế tự do, bóp gϊếŧ cá tính của chúng tôi! Tôi cho thầy biết, chúng tôi đều kiên quyết không cắt ngắn tóc tai, cũng không làm theo an bài, kiểm tra kiến thức càng tức cười hơn, vốn chỉ một cái học kỳ nữa thì tốt nghiệp, thầy ở nơi này làm càn rỡ, cho chúng tôi ở lại lớp không thể tốt nghiệp, vậy thầy làm sao khai báo với nhiều phụ huynh như vậy của mấy lớp sắp tốt nghiệp?
Mạc Thành An cười nhạo nói: "Nghe tôi không cần khai báo với phụ huynh, tôi chỉ cần khai báo với Đế quốc; các người phải nhớ nơi các người học chính là trường quân đội, không phải trường học phổ thông; trường quân đội không cần bồi dưỡng được quân nhân có cá tính, mà chính là bồi dưỡng một đội quân có thể đi ra ngoài chiến trường đánh trận, quân đội bảo vệ Đế quốc! Ngay cả kiểm tra kiến thức đều cảm thấy chính mình không thể thông qua được, mà lại muốn tốt nghiệp tiến vào quân bộ, các người làm sao sống sót ở trên chiến trường, làm sao đẩy lùi trùng tộc, làm sao bảo vệ Đế quốc? Được rồi, hiện tại ai còn có ý kiến."
Toàn trường im lặng.
"Hôm nay là ngày đầu tiên, tôi còn có thời gian cùng với các người giảng đạo lý; đợi đến khi lên chiến trường sĩ quan sẽ không có thời gian giảng đạo lý từng cái một cho các người, vì vậy các người chỉ cần phục tùng mệnh lệnh, hiểu không?" Mạc Thành An phân phó nói: "Hiện tại an bài việc cắt tóc ngắn, các người đi theo đội giữ trật tự ."
Vị có tóc màu đỏ còn chưa đi cùng đại đội, hắn giận dữ mắng to Mạc Thành An vài tiếng là cái hùng tử này muốn đem thư tử bọn họ huấn luyện thành những phi tần nghe lời, hùng tử không khống chế xuân triều được thì có cái gì tốt mà hung hăng, một bên vừa mắng vừa giận dữ rời khỏi sân. Chỉ có điều hắn không đi ra được vài bước đã lảo đảo một cái ngã xuống.
Rất rõ ràng, chính Mạc Thành An đã làm.
Viêm Ngạo Sinh đột nhiên đến gần, trước mặt Mạc Thành An lấy lòng nói: "Cái người đó là đường đệ tôi, Viêm Ngạo Phong. Thành An ngươi đừng giận, tôi sẽ giảng đạo lý cùng hắn, giáo huấn lại một chút."
Mạc Thành An cười nhạo nói: "Đi thôi, hắn còn rất có dũng khí mà tức giận đấy."
Giang Duy Nguyên bước tới, cười nói xen vào: "Này là dũng khí gì chứ, tôi thấy hắn là cố ý để gây sự chú ý của ngươi? Mạc thiếu tướng, bọn họ đều đi cắt tóc, chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian, buổi trưa làm một nháy không?"
Viêm Ngạo Sinh nghe được đen cả mặt, nhìn qua một bên thấy vương tử cũng là đỏ bừng khuôn mặt, mày hơi nhíu lại, giống như đối với việc Giang Duy Nguyên chủ động cảm thấy rất trơ trẽn.
Mạc Thành An bình thản nói: "Cảm ơn, ngày hôm nay không cần." Dứt lời, hắn tìm một thư tử từ quân đoàn Số Một có dị năng lôi điện làm huấn luyện viên, kêu hắn giám sát, tịch thu tất cả thiết bị điện tử của bọn học sinh, đồng thời kiểm tra ký túc xá, không bỏ sót cái nào.
...
Buổi sáng bọn học sinh bị cắt tóc xong, tiến hành thi viết đột xuất. Tiếp theo lúc ăn cơm buổi trưa, cần phải tạo thành đội ngũ theo đơn vị từng lớp để đi ăn cơm, đội ngũ vừa tiến lên vừa phải hô khẩu hiệu. Mạc Thành An đứng ở cửa phòng ăn nhìn, nói hô không có khí thế nên toàn bộ phải đi về sân luyện tập một lần nữa mới qua lại căn tin.
Cũng không phải không có học sinh kháng nghị, nhưng Mạc Thành An và các huấn luyện từ quân đoàn Số Một cũng không phải ăn chay, ai không nghe lời liền dùng sét đánh, hoàn toàn không để ý bọn họ là con nhà ai.
Hơn nữa, sáng sớm hôm nay Viêm Ngạo Phong công khai phản đối hiệu trưởng, bị Viêm Ngạo Sinh đội trưởng đội duy trì trật tự phóng một ngọn lửa đốt cháy đầu, hiện tại Viêm Ngạo Phong cả người đều là mùi cháy khét, còn có một chút sơi tóc cháy đen trên đầu, bóng loáng như nói cho những người khác đây chính là hậu quả khi không phục tùng mệnh lệnh.
Như vậy, trong một buổi sáng bọn họ có chút tiếp nhận sự thay đổi thân phận, không còn là con nhà giàu có đặc quyền, mà là quân giáo sinh phải phục tùng mệnh lệnh.
...
Buổi chiều 4 giờ rưỡi, kiểm tra huấn luyện thân thể bằng khả năng chạy 5000m. Mạc Thành An đổi trang phục vận động thể chất, là người dẫn đầu chạy, huấn luyện viên từ quân đoàn Số Một xếp thành hai hàng, nện bước đồng đều chạy theo sát sau lưng Mạc Thành An. Nhóm quân giáo sinh bị huấn luyện viên dẫn theo, tuy rằng trong lòng nghĩ chạy 5000m rất mệt nhưng cũng bị ép phải chạy theo luôn.
Hiệu trưởng là hùng tử so với thư tử mà nói thì yếu hơn nhiều, mà chạy đầu tiên, còn chạy nhanh, nhẹ nhàng như vậy, bọn họ là thư tử mà còn không chạy được như hùng tử sao?!
Nhưng trên thực tế, phần lớn đều không chạy nổi. Bọn họ mấy năm qua đều là học sinh lưu manh, chuẩn bị sau khi tốt nghiệp được danh hiệu sĩ quan để hưởng phúc lợi, huấn luyện thân thể 1000m đều không chạy xong, từng người một thở hổn hển, bộ dáng như sắp mệt chết. Lúc này, Mạc Thành An cùng những binh lính của hắn đã dễ dàng chạy tiếp vòng thứ hai.
Mạc Thành An cố ý chạy ngang qua Viêm Ngạo Phong bị Viêm Ngạo Sinh đốt trọc đầu, bây giờ còn phải chạy muốn chết muốn sống, cười nhạo nói: "Ngươi nói ta là hùng tử thì có cái gì tốt mà hung dữ, vậy đây chính là thể trạng cường tráng của thư tử giúp ngươi lấy làm kiêu ngạo sao?"
Viêm Ngạo Phong đang thở dốc đầy khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mạc Thành An trong mắt như viết hai chữ:
【 Rác rưởi 】
Viêm Ngạo Phong bị ánh mắt khinh bỉ chọc giận, hắn hít vào một hơi thật sâu, chuẩn bị phun ra một ngọn lửa, lại bị Giang Duy Nguyên chạy sau lưng Mạc Thành An giơ tay lên đóng băng lại cái miệng của hắn. Giang Duy Nguyên liếc mắt quan sát hắn một cái, khinh bỉ nói: "Ngươi mới cấp B à? Chạy mới một ngàn mét đã thở dốc, còn hung hăng cái gì? Đừng nghĩ sẽ hấp dẫn được Mạc thiếu tướng chú ý, hắn chỉ động một ngón tay cũng đủ gϊếŧ chết ngươi rồi."
Giang Duy Nguyên nói xong cũng chạy đi, đáng thương Viêm Ngạo Phong muốn phun lửa để miệng hết đóng băng, khẩu trang trước mặt hắn bị đóng băng làm đôi môi cũng bị đông cứng không nhúc nhích được. Giang Duy Nguyên sau hai vòng chạy ngang qua hắn, thấy hắn thực sự không thở được mới giúp hắn phá băng trên khẩu trang.
Vương tử Đế Hạo Văn thấy Mạc Thành An mang theo huấn luyện viên cùng bọn học sinh toàn trường đều chạy bộ, hắn cũng cởi ra áo bào trắng đổi thành quần áo thể thao chạy cuối cùng sau đội ngũ.
Hắn chạy khá chậm, Mạc Thành An chạy xong vòng cuối cùng đi ngang qua hắn, lễ phép mà chỉ ra: "Vương tử, nhịp thở khi chạy bộ của người không đúng."
Sau đó, Mạc Thành An chạy xong 5000m còn có thể chạy tiếp, dạy Đế Hạo Văn làm sao để hít thở đúng. Vương tử vô cùng khiêm tốn học theo, hắn tuy rằng chạy bộ không nhanh, ánh mắt và giọt mồ hôi dưới ánh sáng mãnh liệt đều như sáng lên lóng lánh.
Cùng mỹ nhân chạy bộ thực sự là vui tai vui mắt, thời điểm Mạc Thành An hỏi hắn tại sao chạy bộ, Đế Hạo Văn mỉm cười trả lời: "Bởi vì ngươi thật lợi hại nên ta cũng muốn cùng ngươi rèn luyện sức khoẻ."
...
Lúc đang chạy vòng cuối cùng, Mạc Thành An đột nhiên hô: "50 người chạy bộ chậm nhất, nằm sấp tại chỗ chống đẩy 100 cái!"
Nghe được câu này, bọn học sinh rơi ở phía sau lập tức chạy như bay vượt lên phía trước!
Khi chạy xong 5000m toàn bộ học sinh đều mệt như chó chết vậy. Không có học sinh nào không mệt, bởi vì người có chút chí tiến thủ sẽ không học tập ở trường quân đội Đệ Ngũ.
Lúc bọn học sinh sinh thảnh thơi mà thở phì phò, nhìn chạy chậm nhất 50 người bị phạt chống đẩy đều phá lên cười ha ha. Bầu không khí sung sướиɠ truyền khắp toàn bộ sân trường, khiến huấn luyện thân thể mà bọn họ cho là nặng nhọc, thống khổ có thêm cảnh tượng khác biệt.
Bất quá bọn hắn không cười được bao lâu, bởi vì bọn họ đạt được kết quả yêu cầu nên cũng phải chống dẩy 50 cái. Vương tử cũng cùng chống đẩy, có hắn làm gương những học sinh khác không dám không làm theo.
Huấn luyện viên hô khẩu lệnh nói: "Một!"
Toàn thể quân giáo sinh đẩy cánh tay lên, cân bằng thân thể.
10 giây sau.
Không có mệnh lệnh.
30 giây sau.
Vẫn không có mệnh lệnh.
Tất cả mọi người đem cánh tay chống đến thẳng tắp nên có mấy người không chịu nổi, lười biếng đem cái mông chổng cao lên, lại bị huấn luyện viên đi ngang qua đạp một cước, mắng: "Chổng cái mông làm gì, muốn câu dẫn hiệu trưởng của chúng tôi? Một chút cũng không nhịn được, hiệu trưởng nhìn thôi đã thấy chướng mắt."
Như vậy lại qua vài giây, các huấn luyện viên sửa chữa động tác từng người, có học sinh cảm giác như tay đứt mất rồi, không khỏi thúc giục: "Hai đi!"
Huấn luyện viên lại nở nụ cười tà ác, nói rằng: "Kiên trì chính là thắng lợi, các ngươi có thể làm được!"
...
Rải qua một ngày huấn luyện ma quỷ, nhóm quân giáo sinh này vốn chuẩn bị sống không lý tưởng, đều thuận lợi bị huấn luyện đến chân mềm nhũn. Có cảm giác chính mình thăng thiên, dù sao cũng thành công mà chạy 5000m mệt gần chết còn có thể chống đẩy tiếp!
Buổi tối thời gian nghỉ ngơi, bọn họ không nhịn được xì xào bàn tán: "Hiệu trưởng mới đúng là biếи ŧɦái! Quả thực không phải là người, muốn mỗi ngày cũng như ngày hôm nay, ngày luyện đêm luyện, chúng ta tuyệt đối sẽ bị mệt chết. Rõ ràng là đến học chơi mà thôi, tại sao phải khổ cực như vậy chứ?"
"Nhưng hắn là hiệu trưởng, có cần cái gì cũng tự làm như vậy hay không? Còn vương tử nữa tự nhiên cùng chúng ta huấn luyện thân thể, hắn mà không lười biếng thì chúng ta nào dám không luyện tập."
"Bất quá, tôi đoán bọn họ ban đầu nghiêm khắc vậy thôi về sau nhất định buông lỏng quản lí. Mỗi ngày đều như vậy ai chịu đựng được."
"Lẽ nào chúng ta phải tiếp tục bị huấn luyện khổ cực như vậy mỗi ngày sao?"
"Các ngươi ngốc quá, không muốn bị làm thì đơn giản! Chúng ta ngày mai sẽ sinh bệnh tập thể, xem hắn làm sao bây giờ. Ha ha!"
...
Mạc Thành An không nghe được bọn họ lén lút nói chuyện, chỉ vì Giang Duy Nguyên ôm lấy hắn nói: "Mạc thiếu tướng, nguyên một cái buổi chiều, ngài có phải là ngửi thấy thật nhiều tín tức tố của thư tử khi rèn luyện toả ra."
Mạc Thành An chỉ đành phải nói: "Ừ"
Giang Duy Nguyên mị mị mắt, cười nói: "Vậy là sao, tín tức tố giống cái và hùng tử ảnh hưởng nhau, hơn nữa tôi và Viêm Ngạo Sinh cũng là cấp S-, trên lý thuyết miễn cưỡng xem như là cùng cấp, có thể kéo ra xuân triều của nagì. Ngài chắc cũng không muốn đột nhiên bạo phát xuân triều ảnh hưởng đến học sinh, đúng không."
Mạc Thành An cong lên khóe môi, nhìn đôi mắt xám nhạt của Giang Duy Nguyên, cười nói: "Ngươi không phải muốn đến phòng luyện tập đị năng sao? Đi thôi, chúng ta đi dùng thử."
Giang Duy Nguyên cười nói: "Tốt! Tôi chỉ có 3 ngày đấy, nhất định muốn tận dụng tốt."