Chương 12: Giang Duy Nguyên
Phòng luyện tập.
Người máy số 1 sắp xếp cẩn thận giường chiếu, trong nháy mắt lúc Mạc Thành An đi kín đóng cửa phòng, Giang Duy Nguyên không kịp chờ đợi đã cởϊ áσ ra, tháo thắt lưng, đem áo khoác quân đội nhanh chóng gấp lại cho tốt. Mạc Thành An vừa đóng kín cửa quay đầu lại, liền thấy Giang Duy Nguyên đang tháo dây thắt lưng.
Giang Duy Nguyên cởi xong áo khoác quân đội, liền dứt khoát đạp giày ra, cởϊ qυầи, toàn thân ngay lập tức trần như nhộng. Da thịt có chút tái nhợt lộ ra toàn bộ trước mặt Mạc Thành An, sau vẻ cợt nhả của Giang Duy Nguyên trên người cũng có bắp thịt giàu sức bật, cơ ngực trắng như tuyết không no đủ, tráng kiện như cha nuôi, nhưng cũng tính có độ đày, một tay có thể nắm hết được, mà hai điểm màu hồng phấn trên ngực, tăng thêm một loại vẻ đẹp khác biệt.
Dưới l*иg ngực, đường cong trên eo Giang Duy Nguyên đột nhiên căng thẳng, hiện ra vòng eo mền mại có thể nắm trong tay. Bởi vì vòng eo của hắn đặc biệt nhỏ, nên cái mông nho nhỏ vốn không quá cong vểnh cũng trở nên tròn trịa hơn, tuy rằng nhìn khá gầy nhưng cũng có đường cong duy mỹ.
Hai mắt Mạc Thành An thưởng thức, nhìn lướt qua quân trang bị Giang Duy Nguyên gấp lại thành khối tàu hũ, hỏi: "ngươi không có mặc qυầи ɭóŧ sao?"
Giang Duy Nguyên thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tiến lên vài bước, nắm lấy cổ áo Mạc Thành An, nói rằng: "Còn mặc qυầи ɭóŧ làm cái gì? Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng! Tôi chờ đợi ngài nhiều năm, chờ đến mức kết mấy tầng mạng nhện rồi."
Mạc Thành An dang hai tay để thuận lợi cho Giang Duy Nguyên cởi quân trang giúp hắn, một bên im lặng nói: "... Ta giống như chưa từng thấy ngươi."
Bên trong quân bộ thông thường tuyển chọn thư tử phần lớn là dị năng hệ hỏa hoặc quang vì lực sát thương cường đại và dễ dàng thăng cấp. Cho nên, Mạc Thành An thường gặp được thư tử đều có một mái tóc màu đỏ rực rỡ, tử mái tóc đỏ suy ra được là thư tử dị năng hệ hoả, hoặc là như Thẩm Nghị, vương tử Đế Hạo Văn có mái tóc màu đen và màu vàng óng.
Như Giang Duy Nguyên dị năng hệ băng còn có màu da trắng, vóc người tương đối thon gầy, ở trong một nhóm thư tử cơ bắp cường tráng thì phải vô cùng nổi bật mới đúng. Nếu Mạc Thành An đã từng nhìn thấy, nhất định không thể không có ấn tượng.
Giang Duy Nguyên nghe xong, ánh mắt ai oán mà nhìn chăm chú liếc Mạc Thành An một cái, động tác giúp Mạc Thành An cởϊ qυầи cũng không dừng lại, hắn vừa đem quần Mạc Thành An cởi xuống, vừa nói: "Làm sao giống nhau được, quân bộ cấp A đến cấp A+ chiếm phần lớn, tôi cũng là gần đây mới thăng cấp lên S-. Nào giống ngài từ bốn năm trước đã thăng cấp đến S+, là hùng tử Cấp S+ duy nhất Đế quốc, lớn lên đẹp trai, khả năng lãnh đạo quân đội mạnh, ở quân bộ có thư tử nào mà chưa từng nghe nói đến ngài, quả thực ngài được muôn người chú ý, làʍ t̠ìиɦ nhân trong mộng.”
Giang Duy Nguyên vừa nói vừa giúp Mạc Thành An gấp kỹ quần, ngay cả giày cũng không bỏ qua, sau đó quỳ hai đầu gối trước mặt Mạc Thành An, hắn vùi đầu trước côn ŧᏂịŧ còn mềm của Mạc Thành An, mũi dán vào lông mao, say sưa mà hút sâu một hơi, như ngửi thấy được mùi vị tốt nhất thế giới. Rõ ràng lúc này Mạc Thành An còn không có toả ra tín tức tố hùng tử, nhưng côn ŧᏂịŧ phấn nộn phía dưới của Giang Duy Nguyên kia, đã lập tức cứng rắn mà ngẩng cao đầu lên.
"Ta là tình nhân trong mộng của ngươi?" Mạc Thành An nghe thấy Giang Duy Nguyên nói như vậy về hắn, trên mặt có chút nóng, lấy tay đẩy một chút, hỏi: "Danh tiếng tốt như vậy sao?"
Giang Duy Nguyên nhìn lên Mạc Thành An liếc mắt đưa tình, rồi cúi đầu nhìn chằm chằm côn ŧᏂịŧ Mạc Thành An, nói rằng: "Đương nhiên đúng như vậy! Tôi muốn thật lâu rồi. Mùi vị của ngài không phải rất dễ chịu, nhưng mà quá lẳиɠ ɭơ rồi, tôi muốn liếʍ thử, có được không?"
"Có thể" Mạc Thành An không có tính toán, cho phép Giang Duy Nguyên liếʍ cho hắn.
Giang Duy Nguyên được cho phép, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười nhỏ một cách đắc ý, hắn giống như một đứa trẻ hiếu kỳ, tự mình đem côn ŧᏂịŧ Mạc Thành An nắm trong tay, thử lè lưỡi liếʍ một cái.
Dị năng Giang Duy Nguyên là băng nên đầu lưỡi cũng lạnh lẽo. Côn ŧᏂịŧ nhiệt độ bình thường đột nhiên gặp phải đầu lưỡi mềm mại nhưng lạnh như băng, Mạc Thành An không khỏi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hít vào một ngụm khí lạnh. Mà Giang Duy Nguyên liếʍ thử mùi vị xong, mở ra đôi môi lạnh lẽo ngậm qυყ đầυ Mạc Thành An vào, đầu lưỡi vòng quanh miên tả hình dáng Mạc Thành An, như trẻ em mυ'ŧ bình sữa, hút vô cùng nghiêm túc.
Mà cảm giác của Mạc Thành An giống như đột nhiên đem côn ŧᏂịŧ ấm áp ngâm vào trong nước đá, hắn không khỏi phát ra một tiếng"Hít-hà", bó cơ xung quanh côn ŧᏂịŧ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến co rút lại. Mạc Thành An thực sự không chịu nổi, đẩy Giang Duy Nguyên ra, nói rằng: "Được rồi, đừng liếʍ nữa."
Giang Duy Nguyên ủy khuất mở miệng ra, nhìn chằm chằm côn ŧᏂịŧ nhỏ bị đóng băng đến uể oải rồi mền xuống, ủy khuất phồng lên hai má, khóc huhu hỏi: "Làm sao càng liếʍ lại càng nhỏ, không giống với những gì nguyên soái nói."
"Còn không phải do nóng nở ra lạnh co lại sao, đây là chuyện bình thường." Mạc Thành An dùng bàn tay ấm áp tự xoa bóp côn ŧᏂịŧ một chút, cung cấp cho nó chút nhiệt độ rồi đi tới bên giường, hỏi: "Nguyên soái... Hắn cùng ngươi thảo luận chuyện này sao?"
Mặc dù có chút đại nghịch bất đạo, mà Giang Duy Nguyên vừa nhắc tới chuyện này, Mạc Thành An liền nghĩ tới tư vị Lôi Chấn Tiêu liếʍ cho hắn. Ngày đó là lần đầu tiên hắn bị liếʍ bị ngậm, vị nguyên soái đáng kính kia đầu lưỡi mang theo từng dòng điện nhỏ cuốn lấy côn ŧᏂịŧ hắn, mở ra đôi môi no đủ lúc bình thường nghiêm túc hô quân lệnh phát để liếʍ mυ'ŧ cho hắn, còn cho hắn đâm sâu vào trong cổ họng...
Thực sự đủ sảng khoái. Mạc Thành An thậm chí muốn làm nhiều hơn một lần, bất quá hắn đem cái suy nghĩ không kính trọng nguyên soái này cần phải loại bỏ. Chỉ là, Mạc Thành An hồi tưởng lại cảm giác sảng khoái lúc đó, hạ thân bắt đầu như có dòng máu nóng rực chảy xuống, chậm chạm khôi phục côn ŧᏂịŧ mới vừa bị đóng băng đến rút lại.
"Đúng vậy" Giang Duy Nguyên thấy Mạc Thành An đi đến bên giường, hắn cũng đứng lên ngồi ở mép giường, nói rằng: "Thời điểm Nguyên soái cho phép thỉnh cầu của tôi, do ngài chưa từng gặp tôi, nên tôi có hỏi qua nếu khi làm mà ngài không thích, không cứng thì làm sao bây giờ. Nguyên soái liền nói có thể khẩu giao chỉ cần cứng lên là được rồi. Thế nhưng... Tôi không nghĩ tới sẽ như vậy..."
Giang Duy Nguyên ủy khuất một hồi lâu, liền khẩn cầu nói: "Tôi đều cứng rồi, quần áo cũng cởi hết, ngài không thể làm cho nó cứng một chút sao? Không đúng a, tôi mà còn như vậy thì Trầm đội trưởng nghiêm túc nhất định so với tôi còn vô vị hơn đi, vậy ngài làm sao cứng để làm hắn ?"
Mạc Thành An bất đắc dĩ ngồi ở bên giường, không muốn tiết lộ ngày ấy bởi vì ngửi thấy được mùi sữa cha nuôi, hơn nữa xuân triều đến nhanh nên mới cứng, mơ hồ suy đoán nói rằng: "Ta cũng không rõ ràng lắm, chờ ta tuốt một chút."
Mạc Thành An dứt lời, hai tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ chính mình, bắt đầu chuyển động trên dưới. Hắn nhắm hai mắt lại, trong đầu nhớ lại kɧoáı ©ảʍ tối hôm qua hút ngực cha nuôi, không bao lâu côn ŧᏂịŧ liền từ từ cứng rắn.