Phản Bội Phật

Chương 16: Nàng là thuốc

Tay tăng nhân bắt đầu vuốt ve khắp nơi, vừa động tình hôn nàng, vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng chạm vào nàng từ vòng eo lên trên như vuốt ve tơ lụa tốt nhất, đôi tay thon dài lưu luyến ở bên hông nàng, thỉnh thoảng dừng lại triền miên, thong thả đến bầu ngực.

Tăng nhân làm như có chút chần chờ, mở cặp mắt tối mịt, nhìn Mộc Đào đang nhắm hai mắt bị hôn đến nước mắt tràn bờ mi. Nàng ôm hắn thật chặt, hoa huyệt không ngừng bị chọc mở ra rồi lại lập tức ngoan ngoãn xoắn chặt hắn, bắp đùi trắng nõn ở trên eo hắn, run rẩy vô lực.

Nàng không hề hay biết, thần thái mặc người xâu xé bị thu vào trong mắt Diệu Tịch.

Mắt Diệu Tịch đen kịt, không hề chần chờ, giơ tay lập tức hung hăng xoa bóp đôi ngực kia như hắn đã mộng trăm ngàn lần.

“Ưm ưm…” Bầu ngực vắng vẻ đã lâu đột nhiên không kịp phòng ngừa bị bắt nạt, Mộc Đào nhịn không được nức nở, hoa huyệt non mềm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mυ'ŧ giữ nghiệt căn kia càng chặt càng sâu.

Diệu Tịch bắt đầu trầm thấp thở gấp, tiếng nói khàn khàn, trên mặt lộ ra thần sắc trầm mê, mãnh liệt nhấp vào càng nhanh càng hung ác hơn.

“Ưm hu hu…” Mộc Đào không nói nên lời, nước bọt nuốt không kịp chảy ra từ khóe miệng, ánh mắt Diệu Tịch chợt lóe, hôn xuống theo cằm Mộc Đào.

Mộc Đào vừa được buông ra, tiếng rêи ɾỉ đã phát tán ngăn không được: “A… Diệu Tịch… Nhẹ… Nhẹ một chút…”

Nàng hơi hơi xốc mi mắt đã nhìn thấy tăng nhân kia vừa nhấp nhô thân dưới hung ác đâm thọc, vừa cúi đầu hôn xuống theo cổ nàng.

Tăng nhân nhìn thì văn nhã tuấn tú, cởi tăng bào ra, là có thể thấy đường cong cơ bắp rắn chắc nơi phần lưng, xương bả vai xinh đẹp vì hắn cúi người mà hiện lên. Mộc Đào bị chọc cho thút tha thút thít, lại vẫn không tự chủ được nhìn chằm chằm một hồi lâu.

Cho đến khi dưới eo đột nhiên bị lót một cái gối, nàng kinh hãi, tăng nhân đột nhiên nhẹ nhàng cười, gió mát che trăng, thật không tốt chút nào.

Sau đó hắn lại nhìn chằm chằm nàng như đêm đó, tạm dừng trước bầu ngực một hồi, rồi nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi ở trước mắt nàng, chậm rãi liếʍ liếʍ đầṳ ѵú non mịn đã đứng thẳng.

Đầu Mộc Đào ầm vang một tiếng thoáng cái đỏ mặt, nàng tựa hồ đã biết vì sao hắn đột nhiên lót gối đầu cho nàng.

Độ ấm trong khoang miệng cùng ánh mắt nóng cháy của tăng nhân, làm nàng tê dại nửa người, dưới thân mãnh liệt va chạm, tiếng vang thân thể giao hợp kịch liệt làm lỗ tai nàng đỏ bừng.

Ngực nàng phập phồng kịch liệt, không khỏi khẽ nói: “Đừng… Diệu Tịch… Đừng…”

Tiếng kêu vừa mềm mại vừa nũng nịu như vậy, cùng ánh mắt long lanh một vẻ xuân tình của nàng, không có nửa điểm thuyết phục.

Diệu Tịch không ngừng liếʍ cắn nàng, thậm chí ra sức dùng hàm răng nhẹ nhàng lôi kéo thịt vυ' làm ra động tác nuốt vào, hắn nhìn nàng thật sâu như cũ, nhìn má nàng ửng đỏ, nhìn vẻ mặt thẹn thùng của nàng.

Mộc Đào vừa xấu hổ lại vừa tức giận, hắn cố ý, cố ý làm như vậy cho nàng xem. Buồn cười! Mới vừa rồi một bộ dáng chính trực từ chối nàng là hắn, hiện tại như thế phóng… Điệu bộ như vậy cũng là hắn.

Một đôi ngực sữa của nàng xác thật mềm giống như bông, vừa to vừa trắng. Ánh mắt Diệu Tịch lướt qua, càng thêm dùng sức cắn lên. Hắn bắt lấy đầṳ ѵú, đầu lưỡi cuốn mυ'ŧ vào, lại dùng hàm răng mang theo chút sức lực không ngừng khẽ cắn, viên Phật châu đen cùng bầu vυ' tuyết trắng chạm vào nhau theo động tác của hắn, khiến cho nàng thở nhẹ một hồi.

Dươиɠ ѵậŧ Diệu Tịch bị hoa huyệt lửa nóng ướt mềm gắt gao quấn quanh, ngực vυ' Mộc Đào cũng đồng dạng nằm ở trong khoang miệng lửa nóng ướt mềm bị mυ'ŧ hôn đến ánh nước đầm đìa.

Trên dưới Mộc Đào đều có kɧoáı ©ảʍ vừa đau vừa sướиɠ bức cho run rẩy không thôi, mu bàn chân trơn bóng duỗi thẳng, vắt ngang ở trên eo lưng tăng nhân, vô thức cọ xát lên trên.

Cả người nàng bắt đầu cong lên như trốn tránh, ý đồ tránh né kɧoáı ©ảʍ kịch liệt kia.

Diệu Tịch lại nhả hai vυ' nàng, ý xấu một mạch bẻ hai chân nàng ra, nâng chân nàng lên cao đặt trên đầu vai, bức miệng âʍ ɦộ nàng mở rộng, bắt đầu cọ xát đấu đá lung tung.

“A… Đừng… Đừng… Quá sâu… Diệu… Diệu Tịch!” Thanh âm kia lập tức nâng lên độ cao mới, Mộc Đào ngẩng cao đầu lên, nước mắt lập tức rớt xuống, nàng thở dốc từng ngụm từng ngụm, giương mắt nhìn hắn không thể tin tưởng.

Giờ phút này tăng nhân lại không hề nhìn nàng, mà là dịch tầm mắt xuống, nàng đương nhiên theo tầm mắt tăng nhân xuống nhìn xem, thấy ngay hai chân mình mở lớn, thấp thoáng lộ ra tầng tầng hoa huyệt, dươиɠ ѵậŧ dữ tợn thô tráng nóng rực không ngừng rút ra đâm vào, mỗi một lần rút ra, hoa huyệt còn chẳng biết xấu hổ hấp thụ nó, tựa như đang giữ lại, trên nghiệt căn cũng tràn đầy hoa dịch của nàng, tỏ rõ chủ nhân giờ phút này có bao nhiêu thoải mái có bao nhiêu động tình.

Mộc Đào xấu hổ buồn bực không thôi, không muốn nhìn tiếp, gắt gao nhắm mắt lại, oán trách nói: “Ưm… Ngươi… Ngươi… Bắt nạt người ta…!”

Rõ ràng là chính nàng muốn xem, bị xấu hổ đến mặt đỏ bừng, ngược lại còn trách tội tăng nhân không nên nhìn mình.

Tăng nhân mở miệng, giọng điệu trầm thấp: “Là thí chủ muốn cứu bần tăng.” Dứt lời lại đột nhiên đâm vào chỗ sâu vô cùng.

“A a a… Đừng… Nơi đó đừng…” Mộc Đào bị kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt không biết tên bức ra thét chói tai, hoa huyệt cũng gắt gao xoắn chặt nghiệt căn tác loạn kia.

Diệu Tịch nổi gân xanh, cúi đầu cắn vành tai nàng, rồi vừa mãnh liệt nhấp xuống va chạm.

“A a a a… Diệu… Diệu Tịch! Không… Không cần…!” Tiếng rên yêu kiều mắc cỡ không ngừng vang lên.

“Thí chủ, mới vừa rồi không phải rất lớn mật sao?” Thanh âm kia cực thấp, tựa như thở dài, nếu không phải dừng ở bên tai nàng, nàng đã cho rằng chính mình nghe lầm.

“Ngươi! Ngươi…! A a a… Nhẹ… Nhẹ một chút… Ôi…” Mộc Đào khó nhịn kêu khóc, giọng mũi dày đặc, nước mắt không ngừng lăn xuống tóc.

Hơi thở Diệu Tịch càng trở nên thô lỗ nặng nề, chỉ cảm thấy kɧoáı ©ảʍ mất hồn khi hung hăng xâm chiếm xỏ xuyên qua cơ thể này, mãnh liệt gấp trăm ngàn lần so với trong mộng.

Hắn mê muội hôn lên cổ Mộc Đào, không nhẹ không nặng lưu lại một dấu hôn đỏ thẫm.

Đau đớn thật nhỏ liên tiếp thiêu cháy những chỗ da thịt bị hôn qua, Mộc Đào khóc vô cùng ấm ức, tăng nhân mới lưu luyến lui ra, nhẹ nhàng chống lên cái trán của nàng, dùng đôi mắt quạnh quẽ nhìn nàng thật sâu, ánh mắt như có ngàn lời vạn chữ.

Khoảng cách quá gần, Mộc Đào buộc phải nhìn hắn, lập tức va vào đôi tròng mắt sâu thẳm.

Nghiệt căn còn đang không ngừng hung hăng xỏ xuyên qua nàng, nàng há miệng liên tục thở dốc, ngực phập phồng kịch liệt, trước mắt lập tức mơ hồ.

Mộc Đào chỉ cảm thấy trên môi nóng lên, tăng nhân lại cúi đầu hôn sâu nàng, cường thế nóng bỏng như muốn hủy nàng đi ăn vào bụng.

Liên tiếp va chạm mãnh liệt, rốt cuộc bức Mộc Đào đến cực điểm.

“A… Diệu Tịch… Diệu Tịch…! A a a…” Mộc Đào thét chói tai, ngửa đầu như gần chết, vung loạn một đầu tóc dài, dòng nước nóng trong huyệt nhất thời trào ra, tưới ở trên dươиɠ ѵậŧ thô tráng.

Tăng nhân thở hổn hển một tiếng thật mạnh, lại càng rong ruổi nhanh hơn, nhéo eo Mộc Đào, không ngừng xâm nhập sâu. Trong phòng chỉ nghe thanh âm túi tinh đánh ở trên thịt mông cùng tiếng Mộc Đào khóc nức nở rêи ɾỉ, cực kỳ da^ʍ mĩ.

Diệu Tịch chỉ cảm thấy tiếng nói, hương vị, cơ thể của người nọ đều như thuốc kí©ɧ ɖụ©, kɧoáı ©ảʍ hoa huyệt liếʍ mυ'ŧ cất chứa bản thân kéo tới che trời lấp đất, hắn tình khó tự kiềm chế, mưa rền gió dữ mãnh liệt nhấp vào hơn mười lần, đâm đến chỗ sâu nhất, mới thở hổn hển tiết ra.