**Mặc Mặc: Cảm ơn bạn An Lý đã đề cử cho truyện nhé!
Nàng kiên nhẫn ngậm lấy từng tấc một, mỗi ngón tay của Diệu Tịch đều bị liếʍ ướt, hắn nhìn ánh mắt nàng ái muội mê ly, tựa như đang nói: Ngươi xem ướt như vậy, không làm chuyện gì với ta sao?
Hô hấp Diệu Tịch trở nên nặng nề, cố gắng giãy giụa niệm kinh thư.
“Tâm không là có. Tâm không là vô.”
Bên tai truyền đến thanh âm sột sột soạt soạt, quần áo rơi xuống đất, khoảnh khắc đó, nàng giữ lấy tay hắn, lôi kéo hắn cùng vỗ trên bộ ngực mềm mại, lông mi Diệu Tịch rung động.
“Tâm không phải có. Tâm không phải vô.”
Nàng đè tay hắn lại, khiến cho hắn dùng ngón tay ướt dầm dề mạnh mẽ xoa bóp nơi mềm mại quen thuộc kia, lưu lại từng vệt nước nhợt nhạt, hạt đậu khấu đứng thẳng cọ qua cọ lại dưới ngón tay.
“A… Diệu Tịch…” Tiếng rêи ɾỉ đèn nén quen thuộc ở bên tai, người nọ cố ý cọ ở bên tai hắn thở dốc, Phật châu va chạm rào rạt, không ngừng cọ xát trên bộ ngực sữa của nữ tử.
"Thị hữu thị vô tức đọa thị. Phi hữu phi vô tức đọa phi."
(Editor: Chỗ niệm phật này mình chưa biết nên dịch thế nào tạm thời để vậy nhé)
“Diệu Tịch, ngươi động tình.” Nàng vừa ấn tay hắn không ngừng xoa nắn, vừa vươn tay phải sờ đến nơi đứng thẳng dâng trào của hắn, ác ý xoa nắn, nghiệt căn kia mất kiểm soát phình to, nàng tựa hồ cười, trong thanh âm đều là đắc ý nắm chắc thắng lợi trong tay, vì thế nàng cúi đầu ban ân, nhẹ nhàng lại gần thổi hơi lên nghiệt căn thẳng băng kia.
"Tức giác vô giác, vô giác chi giác, năng sở đốn vong, tiêm duyên tẫn tịnh."
**Mặc Mặc tạm dịch nghĩa: Dù có cảm giác cũng như không, coi như không có, không ảnh hưởng đến mình.
Tay phải Diệu Tịch nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên, mồ hôi chảy xuống từng giọt từng giọt.
Nàng thấy hắn còn đang nhẫn nhịn, tay phải trượt vào quần áo hắn, trực tiếp cầm lấy nghiệt căn nóng bỏng kia, hô hấp Diệu Tịch cứng lại.
Nàng sờ sờ nó như chơi đùa, lại mới lạ thả lỏng sức lực vuốt ve từ trên xuống dưới .
Mồ hôi Diệu Tịch chảy càng nhiều, bộ ngực sữa kia vẫn bị nàng nắm lấy tay hắn xoa bóp.
Đột nhiên nàng cúi đầu, nhân lúc ngón trỏ hắn cọ lên nụ hồng anh, cuốn lưỡi liếʍ lấy ngón trỏ hắn cùng hạt đậu khấu của chính mình.
Như mèo con uống nước, nàng vừa liếʍ vừa khiến cho hắn cảm nhận đầu lưỡi cùng nụ hồng đứng thẳng kia, ngón tay thon dài của hắn bị đầu lưỡi liếp nóng, nụ hồng nhô lên giao triền, thân dưới bị nàng ác ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, từng đợt kɧoáı ©ảʍ mang theo đau đớn đánh úp lại.
"Kiến không nhi kiến phi không, kiến tự tính nhi kiến phi tính."
**Mặc Mặc tạm dịch nghĩa: Thấy cũng coi như không
Ở một khắc hắn sắp lêи đỉиɦ, nàng rút tay ra cũng phun ngón tay hắn ra, lôi kéo tay phải hắn cùng ấn ở trên hai vυ' nàng hung hăng xoa nắn.
“Say vì du͙© vọиɠ. Đam mê hoang loạn. Ngông cuồng là ta. Không phải thực tại”
Nàng dựa đến cực gần, nắm tay hắn xoa bóp ngực vυ' chính mình, dùng đầu gối dán chặt lên bờ ngực cứng rắn của hắn, làm hắn cảm nhận càng sâu càng gần hương thơm mềm mại của nữ tử.
Nàng ghé vào bên tai hắn, nghi hoặc hỏi: “Diệu Tịch, ta không mềm sao?”
Không! Đây là mộng.
—— là nhớ nhung suy nghĩ của ngươi đều là nàng, mới nằm mộng.
Nàng là giả! Thí chủ tuyệt sẽ không có dáng vẻ như thế.
—— đây là mộng của ngươi, chẳng lẽ không phải ngươi muốn nàng như vậy sao?
Không! Không thể lại xúc phạm nàng.
—— có gì không thể, ngươi chẳng lẽ không muốn nàng sao?
Hắn đột nhiên mở mắt ra, trong mắt đen kịt, một mảnh áp lực, phân không rõ là dục hỏa hay là lửa giận.
Hắn đoạt lại quyền chủ động, hung tợn cắn một ngụm lên bầu ngực tuyết kia, tay phải ôm vòng eo mềm mại không xương đè ngã xuống đất.
“A… Diệu Tịch… Diệu Tịch…” Nữ tử lập tức ngửa đầu rêи ɾỉ.
Diệu Tịch thậm chí không cởi tăng bào, chỉ cởϊ qυầи rồi dùng sức thọc vào hoa huyệt ướt mềm kia.
“Là ngươi trêu chọc ta.” Hắn hung tợn bẻ hai đùi thon dài của nữ tử ra, vào nhanh ra mạnh mãnh liệt va chạm.
Nữ tử biết nghe lời kẹp chặt eo hắn, huyệt thịt không ngừng co rút lại, tham ăn mυ'ŧ hút dươиɠ ѵậŧ đang không ngừng thọc vào rút ra.
Mà hai chân sáng trắng như ngọc của nàng không ngừng thúc giục cọ xát phía sau tấm lưng rộng lớn của Diệu Tịch, mỗi một va chạm, nàng đều nâng mông ngọc lên đón nhận, đôi tay nàng gắt gao ôm Diệu Tịch, giống như hoa thố ti leo lên ở trên cây cao, hấp thu sinh mệnh của ký chủ từng chút một.
Nàng phóng đãng rêи ɾỉ: “Diệu Tịch… Dùng sức… A…”
Diệu Tịch gân xanh nảy lên, đột nhiên đâm vào chỗ sâu nhất.
“A… Nơi đó… Diệu Tịch…” Âm thanh rêи ɾỉ thay đổi, mang theo mười phần khoái ý.
Diệu Tịch bóp eo nàng mạnh mẽ thọc vào rút ra, hận không thể làm chết nữ tử đang kêu rên mị hoặc kia. Nàng vẫn hoàn toàn đón nhận, thản nhiên mở thân thể ra giao cho hắn, thậm chí cố ý dùng sức co rút hoa huyệt lại, làm cho hơi thở hắn không xong dùng hết sức đâm thọc.
Diệu Tịch cúi đầu gặm cắn mỗi một tấc da thịt của nàng như giải tỏa, động tác hắn mang theo tức giận, giơ tay đánh lên vờ mông đang không ngừng rung động.
“A… Diệu Tịch… Ngươi thích như vậy sao?” Nữ tử ngước đôi mắt sương mù mênh mông lên cười nhìn hắn nói. Một cú tát xuống dưới làm cho nữ tử bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hoa huyệt đột nhiên co rút lại, càng xoắn chặt hắn hơn, hắn thở gấp ra tiếng, mạnh mẽ rút ra dươиɠ ѵậŧ bị gắt gao bao lấy kia, lại hung hăng đâm vào.
“Diệu Tịch… Ngươi muốn làm cái gì với ta… Đều có thể.” Nàng tươi cười mê hoặc, tiếng nói khàn khàn, duỗi tay nắm chặt cổ áo hắn, nhẹ nhàng lột xuống tăng bào tuyết trắng kia.
Hoa huyệt nàng giống như dây leo quấn chặt dươиɠ ѵậŧ hắn, bức cho hắn chỉ có thể càng thêm dùng sức mà rút ra cắm vào.
“Tới… làm ta…” Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, xoay người nâng lên cặp mông cong vểnh, đôi tay chống đất, áp eo xuống thấp nhất, trên thịt mông trắng nõn còn mang theo một dấu bàn tay nhợt nhạt, đỏ trắng đan xen.
Mắt Diệu Tịch đều đỏ lên, đáy mắt một mảnh tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt ức chế, thân thể hắn căng cứng, vận sức chờ phát động.
Nàng hãy còn không bỏ qua, quay đầu lại thở hổn hển nhìn hắn, thúc giục nói: “Diệu Tịch… Tới… Làm khóc ta.”
Diệu Tịch phạch một tiếng nhấp mình xuống va vào cánh mông trắng nõn, nam căn cực đại không chút do dự đột nhiên thọc vào, cuồng loạn dã thú thọc vào rút ra, thanh âm thân thể chụp đánh cùng thanh âm chất lỏng văng khắp nơi, cực kỳ ái muội.
“Nàng bức ta.” Diệu Tịch cắn một ngụm lên vành tai đỏ rực kia.
“A… Diệu Tịch… Thật thoải mái…” Nữ tử chưa cảm thấy nguy cơ tới gần, cực kỳ hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ mang theo một chút đau đớn này.
“Là nàng bức ta, nàng cái này…” tiếng nói từ trước đến nay vẫn luôn ôn hòa quạnh quẽ đã nhiễm du͙© vọиɠ, mang theo nguy hiểm cùng tức giận, “Yêu tinh.”
Làm thật mãnh liệt liên tiếp không ngừng, thân thể nàng đong đưa theo động tác của hắn, thân hình trần trụi hơi ửng hồng, mông bị đánh vừa sưng vừa rát, mỗi một lần đều làm hoa huyệt tăng thêm kɧoáı ©ảʍ cùng đau đớn.
Nữ tử mới vừa rồi còn vui vẻ hài lòng rốt cuộc không nhịn nổi khóc lên.
“Ôi… Diệu Tịch… Ngươi nhẹ một chút… Không muốn nữa…” Nàng khóc lên cũng vô cùng động lòng người, cặp mắt hoa đào chứa nước mắt nhẹ giương lông mi nhìn hắn, như hoa lê dính mưa, lại vô cớ tăng thêm ham muốn ngược đãi nàng của hắn.
“Là nàng muốn ta làm khóc nàng.” Tiếng nói dễ nghe nhưng câu chữ lại tàn nhẫn thô lỗ, không hề có ý định phóng thích nghiệt căn, hắn lại càng thêm hết sức chôn sâu mà vào hoa huyệt sưng đỏ của nữ tử.
“Ô… Không muốn… Diệu Tịch… Ta sai rồi…” Nàng khóc lóc xin tha, tóc đen dán ở bên má, rơi lệ không thôi. Vào nháy mắt Diệu Tịch rút ra, nàng dùng đầu gối thoát khỏi kiềm chế.
Diệu Tịch lại hơi hơi híp mắt, nhẹ nhàng vớt nàng lại một phen, dươиɠ ѵậŧ rực nóng thuận thế hung hăng đâm vào hoa huyệt chật hẹp khó có thể chịu được kia, da thịt dán sát nhau phát ra một tiếng trong trẻo, Diệu Tịch thuận tay lại như trừng phạt vỗ vỗ thịt mông nàng đỏ lên.
“Ôi… Diệu Tịch… Đau…” Nàng khóc càng to hơn, tay vô lực thả xuống, nếu không phải Diệu Tịch gắt gao vớt được nàng, chỉ sợ nàng đã xụi lơ trên mặt đất.
“Nàng trốn cái gì?” Ánh mắt Diệu Tịch lạnh lùng, tức giận không kìm nén được du͙© vọиɠ dâng lên, khiến cho gương mặt ôn hòa anh tuấn nổi lên tà khí tối tăm hiếm thấy.
“Ôi… Không muốn nữa… Sắp hỏng rồi…” Nàng thút tha thút thít, đầu gối nhũn ra quỳ xuống đất đỏ lên, nhưng lại bị cưỡng ép lôi léo thúc vào ác liệt hơn, chỗ giao hợp giống như ly trà vô tình bị hất nghiêng, một mảnh hỗn loạn.
Mỗi lần rút ra Diệu Tịch đều có thể nhìn được hoa huyệt tràn ngập ánh nước chứa đựng dươиɠ ѵậŧ cực đại no trướng kia như thế nào.
Nàng đã bị lăn lộn hồi lâu, vẫn không thấy Diệu Tịch phóng thích, hoan ái dài lâu mà mãnh liệt như vậy đã biến thành tra tấn.
“Ô… Dừng… Dừng lại… Diệu Tịch… Dừng…” Nàng khóc thút tha thút thít, không ngừng xin tha, dưới thân lại theo thói quen nghênh đón dươиɠ ѵậŧ cực nóng xỏ xuyên qua thân thể chính mình.
“Là nàng nói, muốn ta.” Diệu Tịch ác ý nói, vừa lật người nàng lại, ngồi trên người mình, bóp eo nàng nhanh chóng thọc vào điểm mẫn cảm khó có thể chịu đựng nhất.
“A a a… Không… A… Diệu Tịch…” Nữ tử thét chói tai, bị kɧoáı ©ảʍ cực đoan bức cho sắp phát điên, nước mắt rơi xuống rào rạt, nàng vô lực ôm lấy cần cổ thon dài của Diệu Tịch.
“Nàng thực mềm, thí chủ.” Diệu Tịch cười, nhìn hai bầu ngực như ngọc không ngừng run rẩy theo động tác mạnh mẽ của hắn, nàng dán lên ngực hắn, xúc cảm mềm mại liền truyền đến cuồn cuộn không ngừng.
Nàng đặt cằm ở đầu vai hắn, nước mắt làm ướt nàng, giọng mũi dày đặc, ồm ồm nói: “Dừng lại… Diệu Tịch… Ta sai rồi… Ta không muốn nữa… Không cần…”
Diệu Tịch không nói, càng thêm động tình, đè nàng hoàn toàn đi vào cả căn, cho đến khi một tiếng “Đại sư” trong trẻo sạch vang lên sẽ từ ngoài cửa.
Hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn bóng người mơ hồ ngoài cửa, lại nhìn chằm chằm nữ tử cuồng làʍ t̠ìиɦ dưới thân đang bị gắt gao đè lại, gương mặt tràn đầy nước mắt kia không ngừng giãy giụa muốn rút ra.
Diệu Tịch đột nhiên bừng tỉnh, trong phòng một mảnh đen nhánh, đã là giờ Dần, thân dưới hắn phồng lên không được phóng thích.
“Ba tiêu hoán hóa, kính tượng thủy nguyệt, bối đức chướng đạo, vị qua chí trùng.”**
“Bối đức chướng đạo, vị qua chí trùng.”
“Vị qua.”
“Chí trùng.”
**Dịch nghĩa: Mộng cảnh huyền ảo, như hoa trong gương trăng dưới nước, chuyện trái với đạo đức sẽ cản trở con đường đến với chính đạo, nếu vượt qua được sẽ tu thành chính quả.
Diệu Tịch mặc niệm, tự cười, nói không nên lời.
Hắn chỉ mặc áo ngủ nhẹ đẩy cửa ra, đi đến bên cạnh giếng ở sân sau.
Đêm lạnh như nước, mọi thanh âm đều im lặng, hắn nhấc một thùng nước lạnh xối thẳng từ đỉnh đầu, lạnh đến run lên.
Hắn nhìn cây ngô đồng kia bị gió thổi lung lay, đổ hết lên người chính mình từng thùng từng thùng như khiển trách.
Nuóc chảy xuống ròng ròng, Diệu Tịch mở to mắt lẳng lặng cảm nhận, trong lòng một mảnh thẫn thờ.
Đạo tâm đã loạn, chỉ toàn khổ đau.
(Tác giả: Các bảo bối, sẽ không OOC – (Thay đổi tính cách nhân vật), chỉ là bởi vì Diệu Tịch đang không ngừng chống cự, cho nên tâm ma hắn biến ảo mà thành Mộc Đào trở nên yêu diễm lớn mật, du͙© vọиɠ ác ý của hắn cũng đang không ngừng phóng đại. Chủ yếu là muốn viết một ít về tăng nhân giãy giụa cùng với vì du͙© vọиɠ mà trầm luân điên cuồng làʍ t̠ìиɦ.
Kinh Phật đều là trích dẫn lung tung, thêm một ít cảm giác, không cần khảo cứu, mong mọi người thông cảm, cảm ơn mọi người)