Giờ Mẹo, Diệu Tịch tỉnh lại như thường ngày, đang muốn đứng dậy, lại phát giác ngực nặng trĩu, cúi đầu vừa nhìn, kinh hoảng biến sắc.
Gương mặt Mộc Đào hồng nhuận dán trên ngực hắn, ngoan ngoãn nhắm hai mắt ngủ say, tóc đen quấn quanh bờ vai hắn, xuống chút nữa, là nhìn thấy thân thể nữ tử trần trụi mềm mại, tay trái hắn còn chặt chẽ ôm eo người ta, cảm nhận được một mảnh da thịt tinh tế ấm áp.
Hắn như bị sét đánh, sững sờ, tay cứng đờ không biết làm như thế nào cho phải. Ký ức hoang đường mà lại triền miên như thủy triều vọt tới, hắn áp chế nàng lột xiêm y nàng xuống như thế nào, ngang ngược tiến vào nàng như thế nào, bức nàng khóc lóc xin khoan dung như thế nào, từng màn rõ ràng hiện lên ở trước mắt.
Diệu Tịch không thể tin nổi —— giấc mộng kia, là… Cư nhiên không phải mộng.
Mộc Đào, là một nữ nhân.
Mà hắn không chỉ có phá giới, còn cưỡng chế mà đoạt trong sạch của người ta.
Sắc mặt Diệu Tịch trở nên tái nhợt, hắn rũ mắt là có thể thấy một thân dấu vết hoan ái tím tím xanh xanh của Mộc Đào.
Hắn hại nàng.
Người trong mộng lại động đậy vào lúc này, Diệu Tịch vẫn cứng đờ không nhúc nhích, nhìn lông mi nàng rung động, chậm rãi mở mắt.
Mộc Đào vừa tỉnh lại, cả người đều bủn rủn đến lợi hại, chỗ nào cũng không dễ chịu, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại thấy tăng nhân đang nhìn nàng, tựa hồ có chút hoảng loạn, nàng lại nhắm mắt, cánh tay ôm lấy vòng eo thon chắc, cơ thể dán vào càng chặt hơn.
Thân thể dưới thân nháy mắt càng thêm căng chặt, nàng hồn nhiên không thèm để ý, quá buồn ngủ, chỉ muốn tiếp tục ngủ.
Tăng nhân rốt cuộc cẩn thận mở miệng: “Thí chủ, ngươi tỉnh rồi sao?” Trong giọng nói mang theo mười hai vạn phần lo lắng.
Đại não trì trệ trong chốc lát rốt cuộc bắt đầu hoạt động, Mộc Đào mở mắt ra liền nhìn thấy tăng nhân đắp chăn cho nàng, là bộ dáng bình tĩnh ngày thường.
Hắn rũ mắt, thần sắc vô cùng bình tĩnh, sắc mặt thì lại trắng bệch.
Mộc Đào nghe tăng nhân gằn từng chữ: “Thí chủ, đêm qua bần tăng phạm phải sai lầm lớn, huỷ hoại sự trong sạch của thí chủ, muốn gϊếŧ muốn mắng, tùy ý xử trí.”
Mộc Đào lập tức tỉnh táo, hàng năm ở trong cung theo lợi tránh hại mà sinh tồn, làm nàng bình tĩnh bắt đầu phân tích cục diện trước mặt.
Diệu Tịch… Không, Đại sư Diệu Tịch xác thật không phải người xấu, chuyện dơ bẩn trong cung không ít, đêm qua hắn hiển nhiên là trúng dược, mới làm loại chuyện này với nàng.
“Thí chủ, là bần tăng không phải, bần tăng nguyện lấy chết tạ tội, mong rằng thí chủ chớ nên bởi vậy mà phí hoài suy nghĩ của bản thân.” Tăng nhân biểu tình nghiêm túc, nhìn nàng không chớp mắt, tựa hồ chỉ cần nàng mở miệng, hắn sẽ lập tức tự kết liễu tạ tội.
Mộc Đào có chút không biết làm sao, nàng còn chưa nói cái gì đâu, tăng nhân lại khẩn trương không thôi như trời sập. So với thân phận giả thái giám bại lộ nguy hiểm đến tính mạng, trong sạch nữ tử đối với nàng mà nói cũng không phải thập phần quan trọng.
Huống chi đêm qua, nàng… Cũng không phải chán ghét hắn như vậy.
Chẳng qua hiện nay nàng có tính toán khác.
“Ta, không cần ngươi chết.” Mộc Đào túm chăn ngồi dậy, tóc đen tản ra ở trước ngực, “Đêm qua hẳn là ngươi trúng dược. Nhưng, hiện giờ ván đã đóng thuyền. Nếu ngươi thấy thẹn đối với ta, ta đây cũng có một chuyện muốn nhờ.”
Gương mặt ngày thường nhu hòa tươi cười lộ ra một chút đông lạnh hiếm thấy. Diệu Tịch nhìn một cái mà cảm thấy trong lòng loạn đến hoảng, hắn lập tức trả lời: “Thí chủ mời nói.”
“Đại sư, hiện giờ ngươi cũng biết, ta là nữ nhân, giả trang thái giám ở trong cung ngày ngày lo lắng đề phòng, hiện giờ sợ là ở không nổi nữa. Ta, muốn ngươi giúp ta ra cung.” Mộc Đào đi thẳng vào vấn đề, “Đến kỳ hạn một tháng, rất mau đại sư sẽ rời cung trở về chùa, đến lúc đó đại sư muốn người từ Thái Hậu, nói thấy ta có Phật duyên, muốn mang vào chùa cầu phúc cho Thái Hậu. Thái Hậu luôn luôn tín nhiệm đại sư, tất nhiên sẽ không cự tuyệt.”
Diệu Tịch sửng sốt, Mộc Đào nhìn thần sắc hắn, tiếp tục nói: “Đợi ta đi theo đại sư trở về chùa, qua không bao lâu, đại sư có thể nói ta thân hoạn quan mang bệnh hiểm nghèo, đưa ta xuống núi trị liệu, đến lúc đó đại phu bó tay không biện pháp, như vậy là được. Đại sư vẫn là cao tăng chùa Tế Pháp như cũ, ta cũng có thể làm nữ tử tầm thường.”
Mộc Đào quả thực bội phục chính mình, dưới loại cục diện này cũng có thể nghĩ ra được biện pháp rời khỏi cung, còn có thể giải mấu chốt trong lòng đại sư.
“Được. Diệu Tịch nhất định không phụ thí chủ gửi gắm.” Tăng nhân cúi đầu đáp, giấu đi một mảnh cảm xúc tối tăm khó hiểu nơi đáy mắt.
“Vậy, làm phiền đại sư đi vào trong phòng ta lấy giúp ta một bộ quần áo.” Mộc Đào gom chăn lại, có chút lúng túng nói.
“Bần… Bần tăng đi ngay, đi ngay đây.” Diệu Tịch lắp bắp đáp, hắn vừa đứng dậy mới nhớ tới bản thân cũng cả người trần trụi, hắn mất tự nhiên nhanh chóng nhặt tăng bào mặc vào, hoảng loạn đi ra cửa.
Mộc Đào ra vẻ trấn định quay mặt đi, đợi tăng nhân rời khỏi, nàng mới như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra.
Đi ra chủ điện, nhìn đến nơi Phật châu rơi rụng cùng quần áo đầy đất.
Diệu Tịch không thể ức chế mà lại nghĩ tới nóng bỏng hoang đường đêm qua. Hắn nhắm mắt ý đồ xua đuổi hình ảnh trong đầu.
Không tham sân si, tam độc vĩnh đoạn.
Lòng không nghĩ loạn, không sinh yêu ghét.
Diệu Tịch vừa mặc niệm trong lòng, vừa nhặt xiêm y nho nhỏ của Mộc Đào lên, hắn ôm quần áo bước ra chủ điện đi về phòng Mộc Đào, vẫn chưa nhặt Phật châu rơi vãi trên mặt đất lên.
Tiến vào trong phòng Mộc Đào, hắn rất nhanh tìm được rương đựng quần áo, nhẹ nhàng mở ra, rồi lại rất nhanh lấy một bộ y phục thái giám cùng áo trong. Đang muốn xoay người, lại tự dưng nhớ tới đêm qua khi hắn lột áo trong của nàng ra thì thấy ngực được quấn quanh thật dày.
Diệu Tịch đỏ mặt, lại cẩn thận lật xem trong rương, quả nhiên tìm được buộc ngực thuần màu trắng. Hắn hoảng loạn cầm đồ dùng cùng quần áo thái giám, tay tựa như bị quần áo lạnh lẽo của nàng đốt cháy.
Diệu Tịch mất tự nhiên vuốt ve ngón tay, lòng loạn như ma.
“Thí chủ, quần… quần áo ta để ở nơi này.” Diệu Tịch cúi đầu, vội vàng mà thả quần áo xuống, rồi nhanh chóng quay đầu rời khỏi.
Mộc Đào vốn có chút xấu hổ, nhưng thấy được phản ứng này của tăng nhân lại trở nên thỏa mãn.
Người này, lại còn nói lắp . Nàng nhịn không được cong khóe miệng lên.
Cầm lấy quần áo, nhìn đến buộc ngực bị giấu lại bên trong, nhớ tới phản ứng của tăng nhân, lập tức cũng có vài phần nóng mặt.
Thay quần áo xong, vẫn chưa thấy bóng người Diệu Tịch, nàng thong thả ra cửa, trở về phòng với tư thế khó chịu, mới vừa ngồi xuống, tăng nhân lại nhẹ gõ cửa phòng nàng.
“Thí chủ, bần tăng đun nước ấm, phiền thí chủ mở cửa.” Diệu Tịch lấy quần áo về cho nàng, mới nhớ tới một đêm hoang đường hôm qua, lại chưa giúp nàng tắm gội rửa sạch, trong lòng ảo não không thôi, liền lập tức đi nấu nước mang lại đây.
“Tới đây.” Trên người Mộc Đào cũng xác thật dính nhớp khó chịu, không được tự nhiên. Nàng không hề khách sáo, mở cửa nhìn tăng nhân đổ nước ấm vào thau tắm, lại sợ nước còn lạnh, vươn bàn tay thon dài sạch sẽ thay nàng thử nước.
“Tốt rồi, thí chủ tắm gội đi.” Tăng nhân nói xong thì tự nhiên xách thùng rời đi.
Mí mắt Mộc Đào nặng nề, bước vào thau tắm, cọ rửa thật lâu, cho đến khi cửa lại bị gõ vang.
“Thí chủ, tắm xong chưa? Bần tăng bưng một ít cháo tới.”
“Đây, lập tức xong.” Mộc Đào mới lưu luyến mặc quần áo lên.
Đẩy cửa ra, nàng chỉ mặc áo ngủ màu trắng, một đầu tóc đen ướt dầm dề nhỏ nước, sắc mặt ửng đỏ, vô cùng động lòng người.
Diệu Tịch lập tức lại hoảng sợ, đặt cháo lên bàn rồi hoảng loạn rời đi.
Mộc Đào có vài phần bất chấp tất cả, tắm xong cũng không mặc trang phục thái giám, cứ tùy tiện mở cửa cho hắn, dù sao hiện nay thân phận cũng bị bại lộ, nàng thật sự mệt đến hoảng, mệt mỏi bao trùm.
Nàng vừa ăn cháo vừa nghĩ, là ai hạ dược, thức ăn Diệu Tịch không khác gì mọi người. Loại dược này, chỉ nghe ma ma nói qua, tiền triều có phi tử vì tranh sủng đã hạ cho tiên đế.
Nói rõ ra, nhất định là phi tử nào đó hạ dược cho bệ hạ không thành, đưa lầm cho đại sư.
Chẳng lẽ… Là ly trà kia? Mộc Đào bắt đầu đau đầu.
( Tác giả: Các bảo bối không phải sợ, sẽ không ngược nữ, nhưng là Diệu Tịch dù sao cũng là tăng nhân, luôn phải ăn chút đau khổ. Yêu mọi người )