***Mặc Mặc: Cảm ơn bạn Diệc Hoành Kỷ đã đề cử cho truyện nhé!
“A…” Mộc Đào chưa kịp nóng mặt vì lời nói của Diệu Tịch, đã bị cảm giác đau đớn bức cho chảy nước mắt. Tăng nhân xâm nhập lỗ mãng đến như thế, lúc tiến vào cảm giác đau đớn cực hạn. Nước mắt nàng chảy cuồn cuộn, rơi lên tóc, chóp mũi cũng đỏ lên. Cơ thể nàng đã bị Diệu Tịch cởi ra trần trụi cả người, một thân tăng bào trắng tinh của tăng nhân lại vẫn hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Mười ngón tay Mộc Đào dùng sức vò nhăn quần áo của tăng nhân, trầm thấp nức nở nghẹn ngào.
Diệu Tịch đã vô cùng khắc chế, chỉ có chính hắn mới biết đang chịu tìиɧ ɖu͙© dày vò như thế nào. Hắn bắt đầu trầm thấp thở dốc, hoa huyệt nhỏ hẹp chặt chẽ tiếp nhận gậy lớn của hắn, thân thể tuyệt diệu mặc hắn tùy ý làm bậy, mắt hoa đào của Mộc Đào lóng lánh mênh mông sương mù, nhìn về phía hắn với thần sắc bất lực lại yếu ớt, làʍ t̠ìиɦ dục của hắn tăng vọt.
Năm giới của Phật môn: Một không sát sinh, hai không ăn trộm, ba không tà da^ʍ, bốn không giả dối, năm không uống rượu. Từ khi hắn ra đời , đã được tăng nhân chùa Tế Pháp thu nhận vào chùa, suốt hai mươi năm luôn luôn tự thủ giới, mà hôm nay chỉ một canh giờ ngắn ngủn, Diệu Tịch đã phá giới.
Hắn bị hoa huyệt mềm ướt kia dụ dỗ, lại không có khả năng kiềm chế, nâng eo hung hăng xông tới. Tiếng nữ tử khóc nức nở nhỏ vụn ở bên tai: “Chậm, chậm một chút… A…! Đau.” Mộc Đào không biết, dù cho cao tăng Diệu Tịch thanh tâm quả dục như vậy, cũng là một nam nhân. Nam nhân trời sinh đã thích đoạt lấy, thích chiếm hữu, thích nhìn xem người tình ở dưới thân hắn khóc thút thít xin tha.
Lý trí nói cho Diệu Tịch biết hẳn là phải dừng lại, hắn như vậy là đang ỷ mạnh hϊếp yếu, hắn đã phá sắc giới. Nhưng trên thực tế, hắn lại không thầy dạy cũng hiểu mà nâng đôi chân mảnh khảnh của nữ tử vòng lên hông mình.
Hắn nhìn chằm chằm chỗ hai người giao hợp, xem dươиɠ ѵậŧ thô to của mình ra vào ở hoa huyệt nhỏ yếu của nữ tử. Thật nhiều nước. Hắn nghĩ. Ngẩng đầu đã nhìn thấy gương mặt trắng nõn của Mộc Đào tràn đầy nước mắt.
Ánh trăng rọi vào trong điện. Nàng đang khóc, lông mi dính ướt, um tùm như bóng đêm. Một khuôn mặt tuyết trắng, môi hồng no đủ yêu dã, lỗ tai cũng mang theo một chút sắc hồng. Cơ thể nữ nhân mềm mại xinh đẹp bị hắn xoa bóp mạnh mẽ ra dấu vết, trên bầu ngực tuyết no đủ là dấu tím tím xanh xanh, đầṳ ѵú phớt hồng làm người đỏ mắt, vô cớ làm tăng thêm du͙© vọиɠ của hắn.
Diệu Tịch xác thật không hiểu chuyện tình yêu, nam nhân lại trời sinh hiểu được chiếm hữu người tình của hắn như thế nào. Dươиɠ ѵậŧ va chạm mãnh liệt ở trong cơ thể Mộc Đào, hoa huyệt không ngừng co rút lại, bị đổ đến tràn đầy.
Chiếm hữu nàng. Diệu Tịch không ý thức nhìn hoa huyệt sưng đỏ ướt mềm của nàng mà nghĩ, đây không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa** sao.
**Thiên kinh địa nghĩa: đạo lý rõ ràng, không thay đổi
Thanh quy của Phật môn, không được có ý nghĩ xằng bậy. Từ trước đến nay Diệu Tịch hoàn toàn tuân thủ giới luật, không xúc phạm chỗ nào. Nhưng đây chỉ là mộng, là nàng đang dụ dỗ hắn. Không coi là phá giới. Diệu Tịch tìm cách lấy cớ, mặc kệ bản thân sa vào bể dục.
Mộc Đào bị chọc phập phập phồng phồng, hoa huyệt không ngừng cắn chặt trong vô thức, hai chân cũng không tự giác bắt đầu chà xát ở bên hông hắn, đây không thể nghi ngờ là một loại ám chỉ, một loại thúc giục: Mau một chút, mạnh một chút.
Đau đớn ban đầu dần lùi đi, thay thế bằng một loại tràn đầy bủn rủn. Mộc Đào mờ mịt mất định hướng, thân thể có phản ứng bản năng nhất, miệng lại còn đang nói: “Nhẹ… Nhẹ một chút.”
“Nàng đừng cắn chặt như vậy nữa.” Lời nói của Diệu Tịch thậm chí có thể xem như thô lỗ ác liệt, đôi tay còn bóp eo nhỏ Mộc Đào kéo khoảng cách gần lại, bức cho hai người dán sát vào nhau.
Mộc Đào bị đâm cho đại não mơ mơ màng màng, còn chưa kịp hiểu lời hắn nói, tăng nhân lại hôn lấy hai bầu vυ' của nàng, vươn đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầṳ ѵú nàng. Tựa hồ vô cùng yêu thích da thịt mềm mại nõn nà ấy.
Rất kỳ quái, rõ ràng là nàng cảm thấy đau, nhưng so với đau, đây càng là một loại cảm giác xa lạ khiến nàng muốn cuộn tròn thân thể, duỗi thẳng mũi chân. Loại cảm giác này lại tăng thêm khi Diệu Tịch hôn lên vành tai sáng trong nhỏ xinh của nàng, hoa huyệt của nàng đã bị đâm cho vừa tê lại mềm. Đôi môi đã hồng đến muốn mệnh, bị chính nàng cắn đến sắp rách nát.
Mộc Đào còn đang phí công mà xoay đầu ý đồ tránh đi loại tra tấn này, mồ hôi đã dính ướt sợi tóc nàng, có vài sợi dính ở gương mặt đầu vai nàng.
Dưới bàn thờ tượng Phật, cả người nữ tử giống như bị quăng vào thủy lao chịu khổ hình, một thân mồ hôi thơm đầm đìa, sắc mặt lại tựa đau không phải đau, ngược lại có một loại mị sắc hấp dẫn. Tượng Phật vẫn trang nghiêm như cũ, cùng xuân sắc ái muội trong điện hỗn hợp cạnh nhau, lại có một loại mỹ cảm cấm kỵ khác.
“Không, không muốn nữa…” Mộc Đào còn đang đứt quãng kêu rên, thanh âm yếu ớt như ruồi muỗi.
Đùi nàng ngăn không được run rẩy, hai chân thon dài bóng loáng trắng đến lóa mắt. Diệu Tịch nhìn nàng không ngừng vặn vẹo, ngây ngốc đưa đẩy bản thân theo động tác của hắn, vừa tàn nhẫn va chạm vừa mυ'ŧ thật mạnh vành tai hồng hồng của nàng.
Mộc Đào “A…!” một tiếng hét lên. Nàng cảm thấy bản thân giống như không còn là mình, cảm giác lỗ tai bị mυ'ŧ vào cùng hoa huyệt bị tàn nhẫn đâm làm nàng giống như con chim bị sợ hãi mà hốt hoảng, Mộc Đào vừa muốn tránh né kɧoáı ©ảʍ quá mức mãnh liệt này, vừa càng thêm gần sát cái người đang tùy ý tác loạn kia. Một đôi cánh tay ngọc đã quấn lên cổ Diệu Tịch, vô thức dâng môi lên, cọ qua gương mặt hắn, cọ qua vành tai hắn.
Mộc Đào là thẳng thắn thành khẩn, nàng khép chặt mắt, chỉ cảm thấy môi lướt qua làn da bóng loáng tinh tế, nàng đã hôn lên, đầu tiên là gương mặt, rồi đến lỗ tai. Nàng tựa như đang ăn miếng trả miếng, vươn lưỡi hồng liếʍ ướt lỗ tai Diệu Tịch, lại chậm rãi mυ'ŧ hôn vành tai hắn giống như hắn mυ'ŧ nàng.
Tay Diệu Tịch đang đặt ở bên hông nàng nháy mắt siết chặt, hắn nặng nề thở hổn hển một tiếng, cặp mắt phượng ngày xưa quạnh quẽ cô đơn lập tức trở nên sắc bén. Hắn lập tức túm Mộc Đào lên, thân dưới còn đang giao hợp, Mộc Đào đã bị ép dùng tư thế nữ trên, phóng đãng ngồi ở trên dươиɠ ѵậŧ hắn.
Nàng khắc chế không được rêи ɾỉ, đầu mơ mơ màng màng, cũng tùy tâm kêu ra tiếng. Là tiếng kêu ướŧ áŧ câu người như vậy, Diệu Tịch nhìn chằm chằm cặp mày hơi nhăn, gương mặt ngây thơ của nàng, giữ chặt eo nàng bức nàng phập phồng từ trên xuống dưới, đồng thời hung hăng chống lên nàng.
Mộc Đào bị kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt này bức khóc, Diệu Tịch như ý nguyện nghe được tiếng khóc nức nở dinh dính, nhìn cặp mắt hoa đào ngày thường luôn mang theo nụ cười giờ lại rưng rưng nước mắt. Hắn ôm nàng nhấp nhô, vừa cảm nhận xúc cảm đầṳ ѵú nàng lướt qua tơ lụa trước ngực ngắn. Mộc Đào gắt gao ôm hắn, thân mình run rẩy theo động tác của tăng nhân, “Không… đừng.” Nàng ô ô nuốt nuốt, ở bên tai hắn tinh tế thở phì phò, chôn mặt ở đầu vai Diệu Tịch,” Nhẹ… Nhẹ một chút.”
Mộc Đào lấy lòng hôn lên môi, lên vành tai hắn, ý đồ muốn đối phương dịu dàng một chút, độ ấm kia quấn quanh Diệu Tịch, tê tê dại dại. Diệu Tịch lại dường như không cảm kích, thế công nơi thân dưới ngược lại càng mãnh liệt, tư thế như vậy vào rất sâu, chỗ mẫn cảm nơi thân dưới nàng đều ở trên dươиɠ ѵậŧ của tăng nhân, nhiều lần đều bị đâm đến chỗ sâu nhất, làm nàng nhịn không được thở dốc rơi lệ.
Diệu Tịch ít lời, chỉ là không ngừng đúng hạn vừa mãnh liệt lại tàn nhẫn dập xuống nhấc lên vùng eo đang bị nắm chặt của nàng, hận không thể khảm toàn bộ cơ thể đi vào, hòa hợp một thể. Thân thể Mộc Đào đều sắp bị đâm tan thành từng mảnh, thân thể ngây ngô này còn lâu mới chịu nổi lần đầu mãnh liệt như vậy.
Âm thanh nàng rêи ɾỉ càng lúc càng lớn, mày nhăn lại, bộ dáng khó nhịn thừa nhận. Nàng mang theo tiếng khóc nức nở kêu lên “Diệu… Diệu Tịch… A… Đừng… Đừng như vậy.” Đại sư gì chứ, cao tăng cái gì cũng sớm ném ra sau đầu, Mộc Đào vô lực nằm sấp, chỉ nhớ rõ cái ở trong thân thể nàng hung hăng ra vào là của người tên là Diệu Tịch, khóc đến thật đáng thương.
Mà hai chân nàng lại rời bỏ ý chí nàng, còn đang dùng chút sức lực còn lại, kẹp chặt vòng eo thon chắc của tăng nhân, không rõ là muốn hắn buông ra hay là muốn càng dùng sức một chút.
Mà Diệu Tịch rốt cuộc như nàng mong muốn buông tha nàng, chậm rãi ôm nàng nằm xuống. Nhưng Mộc Đào còn không theo kịp chưa hiểu chuyện gì, đã bị quyết đoán lật người nâng eo, cả cây hoàn toàn đi vào, thần sắc Mộc Đào cứng lại, kêu cũng kêu không được, mũi chân co chặt.
Diệu Tịch lại than thở một tiếng trầm thấp. Người trong Phật môn, từ trước đến nay thà ở gần rắn độc, không gần nữ sắc. Diệu Tịch cũng không phải ngoại lệ, luôn luôn coi nữ tử như thiên tai mãnh thú, tránh còn không kịp.
Mà giờ phút này Diệu Tịch lại dây dưa với nàng, vứt thanh quy giới luật ở sau đầu. Thân thể nữ tử mềm mại đáng yêu, mặt mày ẩn tình, eo liễu thon thả, cổ trắng môi đỏ, loại nào không làm người say mê? Ít nhất giờ phút này, Diệu Tịch đang say trong mùi hương dịu dàng này, quên mất trụ trì nói cho hắn nữ sắc trói buộc, khổ sở muôn vàn.
Cả người Mộc Đào trần trụi, rõ ràng bị quản chế với người, bị bắt nạt vô cùng thảm, nàng lại không cam lòng, lột tăng bào của Diệu Tịch xuống như trả thù, rơi ở bên hông, đầu ngón tay đỏ lên của nàng như xả giận cào ra từng vệt đỏ trên lưng Diệu Tịch.
Nàng bị bắt quỳ, eo bị nâng lên, phía sau lại bị đôi tay mạnh mẽ đè xuống từng tấc từng tấc, thành một đường cong như trăng khuyết, tay vô lực chống ở trên đệm hương bồ.
Diệu Tịch rút dươиɠ ѵậŧ ra, xoa xoa cánh mông nàng, ngón tay dán vào da thịt mượt mà. Hắn cúi đầu cắn một ngụm, xúc cảm mềm mại, hắn ngậm lấy thịt mông dùng đầu lưỡi cẩn thận liếʍ láp, giống trẻ con ngây thơ ngậm kẹo mυ'ŧ. “Ôi…” Mộc Đào nhịn không được co rúm lại, cảm thấy vô cùng thẹn thùng.
Ngày thường nàng bó ngực giấu cơ thể xinh đẹp dưới hình dạng thái giám khô khan, mà giờ đây toàn bộ thân thể đều bị tăng nhân kia nắn bóp.
Diệu Tịch không nương tình bẻ cánh mông nàng ra, cắn vài miếng, để lại dấu răng ấn sâu, sau đó thì ác liệt đỡ dươиɠ ѵậŧ ở trên hoa môi nàng cọ xát.
Dịch hoa tí tách rơi xuống, Mộc Đào thút tha thút thít nức nở, một bộ dáng thảm thương bị coi thường, tăng nhân lại ôm nàng nhấp người đâm vào chỗ sâu nhất.
Mộc Đào nhịn không được lên tiếng khóc lên, “Diệu Tịch… A… Diệu… Diệu Tịch…!” Thân thể bị tiến vào từng chút từng chút, giữa lúc rút ra xâm nhập, dịch hoa tinh tế chảy ra, chỗ hai người giao hợp rối tinh rối mù, mặt nàng phủ kín ửng hồng, mồ hôi như hạt đậu không ngừng rơi xuống. Nàng cảm thấy quá đau lại rất kỳ quái, sắp phát điên rồi.
Nàng nghĩ nàng không nên không gọi người, mắc công nàng cảm thấy Diệu Tịch vừa đẹp lại dịu dàng, lo lắng cho danh dự hắn. Đều là giả, ngày ấy gặp được Miêu Quý Nhân nhận ân sủng, nàng ta kêu đến quyến rũ lại sảng khoái, không nghĩ tới lại là việc tra tấn người như thế này.
Mộc Đào uất ức khóc lóc, cho rằng chính mình đang lên tiếng khóc lớn, lại do hoan ái đã lâu, tiếng nói khàn khàn, khóc đến vô lực như vậy, vào trong tai Diệu Tịch, nàng mang theo tiếng khóc nức nở gọi pháp danh của hắn, ngược lại càng thôi tình.
Thật đáng thương. Hắn nghĩ, du͙© vọиɠ âm u bành trướng cơ hồ cắn nuốt hắn.
Phật châu thường mang ở cổ tay Diệu Tịch bị Mộc Đào bất lực bắt lấy vô tình rơi rớt, hạt tràng xôn xao rơi rụng đầy đất, ở trong đại điện phá lệ chói tai.
Diệu Tịch như tỉnh táo trong một chớp mắt, nhìn về tượng Phật trang nghiêm trong điện chứng kiến tình ái da^ʍ mĩ này, thân dứoi lại vẫn không buông tha Mộc Đào, mãnh liệt vào ra hoa huyệt yếu ớt.
Cổ tay trái hắn giờ phút này đã trống không, nghiệt căn lại còn nằm trong hoa huyệt vừa ấm vừa mềm lưu luyến quên phản ứng.
Giờ phút này Mộc Đào lại ồm ồm kêu lên: “Đau… Diệu… Diệu Tịch… Có cái gì… rơi xuống…” Nàng còn nằm sấp vô lực, nắm chặt tăng bào của hắn, cái mông bị bắt nhếch lên cao, theo va chạm mãnh liệt của Diệu Tịch, mông ngọc mang theo dấu răng không ngừng rung động, bắt mắt vô cùng.
Vì Phật châu rơi ra, nàng theo bản năng tránh né, lại chỉ có thể vô lực động đậy vài cái, dưới cẳng chân là một viên Phật châu rơi ra.
Tăng nhân nhìn chằm chằm đầu gối nàng quỳ đến đỏ lên. Sau một lúc lâu, Diệu Tịch không nói một câu, rút viên Phật châu rơi ra ở dưới chân nàng, tùy ý ném đi.
Diệu Tịch đột nhiên ngẩng đầu, lần này không hề bóp chặt vòng eo nàng, đôi tay bắt lấy bầu ngực nàng, dùng sức xoa bóp.
“A… Quá… Quá sâu…” Hai vυ' bị chịu vắng vẻ cực kỳ mẫn cảm, đôi tay khớp xương rõ ràng của hắn hung ác xoa bóp bộ ngực sữa như trăng tròn của nàng, trong lạnh lẽo cùng lửa nóng, hai điểm ngọc mầm đỏ như rỏ máu.
Tăng nhân làm như cảm thấy hai điểm đỏ kia cực kỳ thú vị, thế nhưng dùng ngón trỏ ngón giữa tinh tế xoa nắn, nhìn nó càng thêm sưng đỏ.
Bên tai là tiếng khóc và thở dốc lí nhí của nữ tử, chóp mũi là mùi hoa thanh đạm trên người nàng. Diệu Tịch khó có thể tự giữ, một tay bóp ngực nàng, một tay đỡ lấy đầu nàng nhiệt tình hôn lên môi nàng, hai mắt nặng nề nhìn mắt nàng ướŧ áŧ, thân dưới càng vì thế kịch liệt đâm vào chỗ sâu nhất, hoa huyệt khó chịu mà thừa nhận.
“A…” Môi lưỡi quấn quýt kịch liệt ngăn chặn Mộc Đào rêи ɾỉ, thân mình nàng hoàn toàn mềm xuống, tăng nhân đi vào cả căn, hoa huyệt kịch liệt run rẩy, bị dịch trắng đυ.c sền sệt hơi ấm rót đầy.
Mộc Đào rốt cuộc vô lực buông lỏng tăng bào tuyết trắng kia ra. Diệu Tịch trầm thấp thở gấp chậm rãi rút nghiệt căn, đỏ mắt nhìn miệng huyệt chảy ra dịch đυ.c đặc sệt.
Nàng là của ta. Tăng nhân nghĩ, hoàn toàn ngoài ý định sinh ra ý nghĩ xằng bậy ở trong mộng, động tìиɧ ɖu͙© có gì không ổn.
Hắn nhìn Mộc Đào mất sức ngã bò vào trên đệm hương bồ, xoay nàng lại, lấy y phục chặn ngang bế lên, đi đến trong nội điện.
Trong điện tượng Phật lẳng lặng như cũ, bảo tượng trang nghiêm, không sầu không vui, không hề dao động đối với sự tình hoang đường dưới bàn.