Vào đêm, Thừa Đức Điện, hôm nay Hoàng đế vẫn chưa lật thẻ bài của nàng. Miêu Thuận Nghi cũng không thèm để ý, tắm gội xong bảo cung nhân lui ra, một mình ngồi trước đài trang điểm nhẹ nhàng chải tóc. Nàng nhìn khuôn mặt kiều mị trong gương, nghĩ thầm không uổng phí chịu khổ nhiều như vậy, nuốt vào ngọc nhan cổ.
Miêu Thuận Nghi tên là Miêu Y, không phải biểu muội bà con xa của Quý Phi gì, mà là con gái ruột của Tả tướng Hứa Tri Linh.
Năm đó Hứa Tri Linh vẫn là thượng thư, phụng mệnh đi Đại Lý phá án, trên đường đi gặp phải sơn tặc gây thương tích, một đường chạy trốn, được mẫu thân nàng là Miêu Uyển cứu giúp. Miêu Uyển mỹ lệ ôn nhu, Hứa Tri Linh động tâm, giấu giếm bản thân đã có gia thất, lừa Miêu Uyển, ngày đêm triền miên cùng nàng. Nhưng đợi hắn dưỡng thương ổn rồi, liền lấy cớ về triều phục mệnh đi luôn. Lúc đó, Miêu Uyển đã có thai, Hứa Tri Linh chỉ dỗ dành nàng sẽ thực mau trở lại.
Chẳng qua là chuyện xưa khuôn sáo cũ si tình nữ tử bạc tình lang. Nhưng Miêu Uyển tính tình quật cường, sau khi sinh Miêu Y dưỡng tốt thân thể, liền ôm nàng lên kinh tìm chồng.
Phủ thượng thư uy nghiêm khí phái, Miêu Uyển lại một thân nghèo khó. Vừa lúc gặp Hứa Tri Linh mang theo thê tử và con gái hồi phủ, tay trái hắn ôm một bé gái, xoay người ôn nhu duỗi tay đỡ phu nhân xuống xe ngựa, phu nhân Thừa tướng đoan trang nhàn nhã, con gái tinh xảo đáng yêu.
Miêu Uyển ôm con gái đứng ở bóng cây xem người một nhà hoà thuận vui vẻ, không thể ức chế được mà run rẩy.
Nàng không lập tức tiến lên, chỉ đợi lúc Hứa Tri Linh ôm con gái ra phủ mới ngăn hắn lại chất vấn: “Vì sao lại gạt ta, ngươi đã có thê thất, vì sao gạt ta?”
Hứa Tri Linh thấy nàng ôm con gái một thân chật vật, trên mặt tú lệ tràn đầy tiều tụy, vội kéo nàng đi tới chỗ không người.
Miêu Uyển ném tay hắn ra ép hỏi: “Ân cứu mạng, ngươi lại lấy oán trả ơn? Nhìn ta giống như đồ chơi bị ngươi vờn quanh, thú vị sao?”
“A Uyển, không phải như thế, nàng nghe ta nói, đợi ta bẩm báo phu nhân, sẽ nghênh nàng vào cửa.” Hứa Tri Linh vội vàng giữ chặt tay nàng.
“Vào cửa? Làm thϊếp? Tốt, thật sự tốt. Hứa Tri Linh, ngươi vậy mà nhục nhã ta như thế.” Miêu Uyển khó thở ngược lại cười, tay run run: “Phu nhân ngươi có biết phu quân nàng là kẻ lấy oán trả ơn hay không, khinh nhục nữ tử phụ lòng người?”
Từng chữ của Miêu Uyên bóp nát trái tim hắn, Hứa Tri Linh có hổ thẹn, nghe lời này của nàng, trong lòng vừa kinh vừa sợ, lo lắng nàng kể hết mọi chuyện trước mặt phu nhân. Thê tử kết tóc của hắn chính là danh môn khuê tú, con gái thừa tướng, sao có thể để nàng biết việc này? Nếu việc này bại lộ, phu nhân tất nhiên sẽ hòa li với hắn. Con đường làm quan của hắn cũng sẽ bị huỷ hoại. Suy nghĩ Hứa Tri Linh vừa chuyển: Không thể lưu lại, quyết không thể lưu lại Miêu Uyển.
“Là ta sai rồi, không nên cứu ngươi, là ta sai.” Miêu Uyển hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng hắn, còn đang tự thương hại.
Hứa Tri Linh còn muốn giả ý an ủi vài câu, Miêu Uyển lại dứt khoát ôm con nhỏ rời đi. Hứa Tri Linh đợi tại chỗ, không có chút do dự nào, phân phó hạ nhân đi làm việc.
Miêu Uyển đã dùng hết tiền trên đường lên kinh, một đường màn trời chiếu đất.
Nàng nhìn rõ Hứa Tri Linh, rốt cuộc không còn nửa phần lưu luyến, một lòng chạy về Đại Lý. Mà sau khi nàng rời kinh, người Hứa Tri Linh phái đi cũng đã khởi hành.
Khi đến Đại Lý, Miêu Uyển tìm một gian khách điếm ngủ trọ, màn đêm buông xuống khách điếm liền bốc cháy, mọi người nháo nhác chạy ra, Miêu Uyển lại bị hạ dược không thể động đậy, con nhỏ cũng bị thiêu sắp mất đi hô hấp, trong lúc nguy cấp nàng dùng hết toàn lực ném đứa bé ra, bị một người có lòng tốt cứu được. Bản thân Miêu Uyển lại vùi thân trong biển lửa, cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn.
Trên người trên mặt Miêu Y dều bị liệt hỏa bỏng cháy, lưu lại vết sẹo chói mắt xấu xí. Từ nhỏ đến lớn không đếm được bị bao nhiêu châm chọc, đặc biệt là hơn phân nửa khuôn mặt nàng đều bị huỷ hoại, bị không ít người lạnh nhạt đối đãi trào phúng.
Nàng sẽ không quên cũng không thể quên, bộ dáng mẫu thân mang nàng lên kinh một đường mỏi mệt, mẫu thân ban đêm rơi không hết nước mắt cùng mẫu thân bị liệt hỏa đốt cháy hơi thở thoi thóp.
Người có lòng tốt kia kia là một nữ tử Miêu Cương, tên là Cầm Linh, chẳng những cứu nàng, còn dạy nàng cổ thuật, đối đãi với nàng như thân nhân. Mỗi khi nàng bị cười nhạo châm chọc, nàng ấy liền bảo nàng: Nhẫn, đợi ngươi học thành, thu thập những người đó dễ như trở bàn tay. Lặng lẽ vạch kế hoạch trả thù, giúp nàng hết giận.
Cầm Linh tỷ tỷ vì vết sẹo của nàng tìm rất nhiều dược liệu nuôi cổ, rốt cuộc chế thành ngọc nhan cổ. Cổ kia xác thật có thể loại bỏ vết sẹo, nàng khôi phục kế thừa mỹ mạo mẫu thân nàng, nhưng khổ sở bên trong chỉ có hai người các nàng biết.
Cầm Linh trời sinh tính tình hào phóng, thường cùng nam tử khác nhau làm chuyện cá nước thân mật. Miêu Y đối với chuyện này tập mãi thành thói quen, Cầm Linh cũng không để bụng với nam tử, xem thân thể nam nhân chẳng qua như trò tiêu khiển.
“A Y, ta luyện thành vài loại tình cổ, ngươi đoán xem loại nào lợi hại nhất.” Cầm Linh thường hay lấy vài loại cổ kiểm tra nàng, xem nàng có phân biệt được không.
“Cái này.” Nàng chần chờ lấy ra một cái bình màu hồng ở trong đó.
“Sai, ngươi lấy là chu sa cổ, người trúng cổ mỗi đêm trăng tròn nhất định phải cùng người lần đầu tiên giao hợp cộng độ xuân tiêu, nếu không kinh mạch đứt từng khúc mà chết.” Cầm Linh nói nhẹ nhàng.
“Cái này còn không phải lợi hại nhất?” Miêu Y có chút giật mình.
“Chỉ cần cùng người lần đầu tiên giao hợp sẽ không phải chết có cái gì lợi hại, nhiều lắm chỉ tính là đồ chơi nhỏ trợ hứng mà thôi.” Cầm Linh lắc đầu, “Quan trọng nhất của tình cổ là cái gì? Là làm đối phương bất hạnh chìm trong ái tình, cuối cùng lại chết vì tình. Phải biết rằng, gϊếŧ người trong vô hình mới là khó khăn lớn nhất.”
Nói rồi Cầm Linh cầm lấy một bình màu xanh, “Đây là chấp tâm cổ, mới là tình cổ lợi hại nhất mà ta luyện. Người trúng cổ sẽ bắt đầu sinh chấp niệm đối với đối phương, yêu như tính mạng, nếu đối phương không yêu hắn, hắn sẽ chết vì bệnh tim vào ngày thứ 81.”
“Lợi hại như vậy? Vật dẫn cổ này là?” Miêu Y tò mò hỏi.
“Máu, sau khi hạ cổ tìm mọi cách khiến đối phương uống máu của người muốn khiến hắn yêu, cổ này liền thành.” Cầm Linh nhẹ nhàng cười, “Đưa ngươi, mang lên đi, thời cơ tới rồi.”
Miêu Y có chút nghi hoặc: “Cho ta?”
“Hứa Tri Linh đang lén chọn lựa nữ tử mỹ mạo, đây đúng là cơ hội tốt nhất của ngươi, Hứa Tri Linh vì quyền thế đưa con gái của chính mình vào cung còn chưa đủ, hiện giờ Quý Phi kia bị bệnh, hắn lại muốn chọn thêm nữ tử đưa vào cung cố sủng.” Cầm Linh có chút tai mắt, những năm gần đây vẫn luôn giúp Miêu Y lưu ý động tĩnh của Hứa Tri Linh.
“Hóa ra như thế.” Thần sắc Miêu Y lạnh lùng.
“Hứa Tri Linh trầm mê quyền thế, có cái gì so với việc khiến hắn từ phía trên vạn người trở thành tù nhân, chuyện vui sướиɠ cỡ nào?” Cầm Linh vỗ vỗ vai nàng, “Ngươi tiến cung đi, bắt được trái tim hoàng đế, thành Hoàng Hậu liền sẽ có rất nhiều biện pháp báo thù.”
Cầm Linh đã thay nàng tính toán, đặc biệt đưa nàng tới chỗ bạn tốt ở Giang Nam—— đầu bảng Noãn Hoa Các học thuật mị hoặc. “Tuy nói có thể trực tiếp hạ cổ, nhưng tìиɧ ɖu͙© cũng là trò tiêu khiển không tồi, vạn nhất hoàng đế kia lớn lên anh tuấn, ngươi thích hắn cũng còn có đường lui.” Cầm Linh nghịch ngợm chớp chớp mắt với nàng, Miêu Y không nhịn được bật cười.
“Cảm ơn ngươi, tỷ tỷ.” Thần sắc Miêu Y nghiêm túc. Lòng Cầm Linh mềm nhũn: “Cần gì nói cảm ơn, đi đi, ta đã vì ngươi chuẩn bị tốt hết thảy. Sau khi tiến cung, nếu có bất trắc, cứ gửi thư cho ta, ta đương nhiên sẽ tương trợ.”
Nhìn con nhỏ lớn lên chung quy cũng phải ra ngoài rèn luyện, Cầm Linh cảm khái ngàn vạn.
“Thành Hoàng Hậu, báo thù xong, ta sẽ đón tỷ tỷ vào cung, cùng hưởng chung vinh hoa.” Miêu Y ưng thuận lời hứa.
“Không cần, ta thích dự do, không quen trong cung. Ngươi không cần nghĩ báo đáp, để ta biết ngươi mạnh khỏe là được. Còn nếu ngươi cũng không quen, giả chết thoát thân cũng có thể. Đừng nói như không bao giờ gặp lại, đi mau đi.” Cầm Linh không thích nghe mấy từ ly biệt, xua xua tay đẩy nàng ra cửa.
“Vậy tỷ tỷ bảo trọng.” Miêu Y liền đứng dậy tới Noãn Hoa Các học nghệ.
Đầu bảng Noãn Hoa Các - Nhu Cơ có chút thủ đoạn, nữ tử thanh lâu từ trước đến nay mạo mỹ lại lớn mật, có một bộ dáng bắt mắt nam tử. Miêu Y thông minh lại hiếu học, được Nhu Cơ dạy dỗ, thực mau đã học hết toàn bộ Ngự Nam Chi Thuật.
Miêu Y liền ra vẻ bé gái mồ côi nhà nông chạy thoát mà đến, lộ mặt ra trên con đường mà thám tử của Hứa Tri Linh nhất định phải đi qua, quả nhiên bị chọn. Khuôn mặt nàng vốn có ba phần tương tự với Quý Phi, lại càng thêm phần diễm lệ vũ mị. Hứa Tri Linh thực vừa lòng đối với chuyện này, giúp nàng giả tạo thân phận, đưa vào cung.
Miêu Y cười lạnh trong lòng, trên mặt lại một mảnh dịu ngoan.