"Ý các cô là..." Tôi không tin mình lại cho ra một kết luận hoang đường như vậy, "Ngay ngày con ra đời, Âu Dương Cẩn đã ở bên cạnh con!" Tôi lập tức nhớ đến vẻ mặt quẫn bách của Dương Song Song khi nhắc đến Âu Dương Cẩn, nhớ đến Hồ Già khi nhắc tới Âu Dương Cẩn thì vẻ mặt như muốn sụp đổ, tôi cảm giác lông tóc toàn thân đều dựng thẳng lên.
"Có lầm không! Âu Dương Cẩn đã chết mấy trăm năm rồi!"
Âu Dương San cười lạnh nói: "Cô nghĩ con đã công khai kế thừa quỷ duyên truyền thống của Âu Dương gia rồi."
"Con lại kế thừa, cũng khó tin à, bức ảnh này nhất định là mấy cô giở trò PS!"
Âu Dương Thiến nói: "Phi Phi, chẳng lẽ con không tin cô? Không tin, cô có số điện thoại của Du Thư Lượng, con có thể tự mình đi hỏi... Âu Dương Cẩn đã chết mấy trăm năm không sai, đó là vì sao, sự xuất hiện của cô ta, không ai cảm giác, chỉ là bị bức ảnh chụp được, kiểu in bình thường còn không hiện ra được, cần xử lý đặc biệt xong mới lộ ra. Đây chỉ có thể chứng tỏ, cô ta là dùng một loại hình tượng xuất hiện đặc thù..."
"Nhưng mà, các cô làm sao biết cô gái này chính là Âu Dương Cẩn?"
Âu Dương Thiến không trả lời ngay, hỏi lại tôi: "Con ngẫm lại xem, làm sao con biết Âu Dương Cẩn?"
Tôi ngẩn ra, lập tức sáng tỏ thông suốt: "Uông Lan San!"
Uông Lan San chiếm được bức vẽ của Âu Dương Cẩn, trước khi lâm chung giao cho Hồ Già. Cũng giống vậy trước khi lâm chung, bà ta đã kể cho Diệp Hinh bí mật của thế giới kia, cũng nhắc tới câu chuyện của Âu Dương Cẩn. Diệp Hinh và Âu Dương Thiến là bạn thân tình như thủ túc, bí mật của Diệp Hinh Âu Dương Thiến nhất định biết rất nhiều, hơn nữa Âu Dương Cẩn này là "danh nhân" của Âu Dương thế gia, Diệp Hinh đương nhiên sẽ đem chuyện về cô ta nói cho Âu Dương Thiến, thậm chí là diện mạo của Âu Dương Cẩn.
Âu Dương Thiến gật đầu nói: "Diệp Hinh đã sao chép bức họa của Âu Dương Cẩn cho cô, cho nên cô biết diện mạo của cô ta." Cô dừng một chút, tựa như đang sầu muộn có nên nói ra câu kế tiếp không, "Cô thậm chí tìm được Hồ Già... Chính là người cho con bức họa này... Cô tìm Hồ Già lấy bản gốc của bức vẽ Âu Dương Cẩn, nhưng ông ta kiên trì không cho, nói Uông Lan San đã dặn dò, bức vẽ này, không thể cho người khác, chỉ có thể để lại cho một cô gái đời sau có diện mạo giống hệt Âu Dương Cẩn."
Tôi có thể cảm giác được bốn đường nhìn nóng bỏng đang chăm chú tia trên mặt tôi.
Tôi đã hiểu được tất cả: Hóa ra hai cô tiểu quỷ này đã sớm biết "ngọn nguồn" của tôi và Âu Dương Cẩn, bóng ma của Âu Dương Cẩn xuất hiện trên hình chụp khi tôi ra đời cũng không ngẫu nhiên, hơn nữa sau khi tôi trưởng thành giống như bản sao của Âu Dương Cẩn, do đó khó trách tôi hỏi câu chuyện của Âu Dương Cẩn, Âu Dương San lại giật mình đánh rơi đĩa trong tay, rồi do do dự dự không nói cho tôi...
"Vậy các cô nhất định biết câu chuyện của Âu Dương Cẩn, các cô không cần giấu giếm con nữa, kỳ thật con nhiều ít đã biết một chút, câu chuyện của Âu Dương Cẩn, tuyệt đối không phải tình cảnh hài kịch."
Âu Dương San nói: "Bọn cô khi còn bé, từng được truyền bá một ít thứ gọi là lịch sử của Âu Dương gia, Âu Dương Thanh Phong, Âu Dương Minh Nguyệt, đều là truyền lại như thế, chuyện của Âu Dương Cẩn, từng nghe kể đứt quãng, nói bà ta là vi phạm tín nhiệm của mọi người, làm chuyện trái với nhân luân, chuyện đổi trắng thay đen, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, rất nhiều người rơi vào đồ sát của tà quỷ ác ma, kể cả người trong gia tộc Âu Dương... Thân nhân... Thân nhân của bà ta đều lần lượt chết đi, càng về sau mọi người phát hiện, bà ta chính là người đạo diễn tất cả thảm kịch này, là đại BOSS."
"Bà ta đâu?"
"Đương nhiên đã sớm chết rồi, bà ta sống vào cuối đời Minh đầu đời nhà Thanh, cũng phải bốn trăm năm trước rồi."
Tôi nhớ rõ Dương Song Song nói Âu Dương Cẩn là nhân vật hơn ba trăm năm trước, nghe thì có chút chênh lệch, nhưng ba trăm, bốn trăm, với tôi mà nói đều không sai biệt lắm, dù sao đã là quá khứ xa xôi. Nhưng điều này sao có thể? Âu Dương Cẩn nữ quỷ có lịch sử kinh hoàng xưa lắc này, tại sao theo dõi tôi?
Chẳng lẽ, đại danh của tôi may mắn được vinh đăng trong 12 mộ bia, cũng là liên quan đến Âu Dương Cẩn sao?
Đương nhiên có liên quan, dưới bia mộ tôi, đè nặng bức ảnh của Âu Dương Cẩn!
Là ai làm chứ? Mục đích là gì?
Cửa khuê phòng của Âu Dương San bị thô bạo đẩy ra, bé bạch tuộc con trai của Âu Dương Thiến xuất hiện ở cửa: "Ba dì chơi trốn tìm à? Tìm được các dì rồi!"
Ngày 3 tháng 10
Cha mẹ sợ nhất các thân thích phiền toái ở Giang Kinh, vốn đã đặt xong khách sạn, nhưng không đỡ được nhiệt tình của bà hai Lương Chỉ Quân (mẹ của Âu Dương Thiến), vì khuê phòng ngày xưa của nhà Âu Dương Thiến vẫn trống, cho nên ba mẹ tôi như bị trói lại đi theo bà hai về nhà, một lần ở tận ba ngày.
Ngày hôm qua cùng mẹ đi dạo quảng trường Đằng Long, tay không mà đi, tay không mà về. Chúng tôi kỳ thật cũng không thích mua sắm, nhưng đi dạo cửa hàng là thời cơ tốt nhất để hai nữ giới trao đổi tình cảm và hứng thú thẩm mỹ. Cơm tối chúng tôi đã "hú" ba, một nhà ba người ở một nhà hàng thức ăn Hồ Nam tôi đã quên mất tên, ngồi xuống một mạch tận ba tiếng, đem cuộc sống một tháng này của tôi trở lại bình dị mộc mạc. Ngẫm lại thật sự quá đáng buồn, phần đặc sắc nhất trong đời tôi, cũng không thể nói cho họ biết.
Tối hôm qua sau khi trở lại ký túc xá, Dương Song Song chiếu lệ gọi điện thoại tới, chiếu lệ cảnh cáo tôi thời gian thi giữa kỳ chỉ còn 5 tuần nữa, tôi bảo sao bạn ấy làm mất hứng vậy, bạn ấy nói đây là trách nhiệm thần thánh của mình.