Sưu Quỷ Thực Lục

Chương 84

Âu Dương San cười nói: "Con muốn đánh đòn phủ đầu à, đừng vờ vịt với cô. Bọn cô chỉ muốn quan tâm chút, bí mật này của con..."

"Cô đã nói con có thể không nói mà!" Tôi còn nhớ rõ cuộc nói chuyện với cô cách đây không lâu.

"Đương nhiên rồi, bọn cô muốn biết bí mật của con làm gì cơ chứ." Hai cô nhỏ nhìn nhau, tưởng rằng tôi không nhìn ra, "Thẳng thắn nói đi, chủ yếu là cô sợ con cuốn vào chuyện gì nguy hiểm." Biểu cảm trên mặt Âu Dương San, là một loại ân cần mang theo khẩn trương.

"Không đâu, cô nhìn xem không phải con vẫn ổn, ngay cả vết sẹo cũng không có lấy một cái." Tôi lại vô thức sờ vết bóp sớm đã lành trên cổ. Nguy hiểm thật! Nếu ba mẹ đến sớm một tuần, nhìn thấy dấu vết đánh nhau để lại trên cổ, mẹ sẽ ngất xỉu mất.

Âu Dương Thiến nói: "Nhưng nhìn qua dáng vẻ con cực kỳ mệt mỏi gầy gò, San San còn nói con thường xuyên gặp gỡ Ba Du Sinh của cục cảnh sát thành phố, cho nên cô lo lắng, con gặp chuyện nguy hiểm." Đúng vậy, gặp gỡ Ba Du Sinh chính là tiếp xúc với tội phạm hình sự, không nguy hiểm mới là lạ.

Tôi đành phải nói: "Dạ đúng là có liên quan đến phá án, nhưng cảm giác cá nhân con không nguy hiểm lắm." Chỉ cần tôi ngoan ngõan đợi đến ngày 16 tháng 6, kỳ thật không có gì nguy hiểm cả.

Đúng thế, tôi liên tiếp gặp nạn, đều là vì cùng Lục Hổ mù quáng qua lại giữa hai thế giới, cố gắng ngăn cản lời tiên đoán trên bia mộ thành hiện thực. Nhưng nếu chúng tôi giả vờ không hề biết gì, thành thành thật thật đợi đến ngày chung cuộc, cuộc sống như thế có thể dễ dàng hơn chăng?

Âu Dương Thiến nói: "Con đừng trách bọn cô xen vào việc người khác, cô nhỏ San San của con và cô, đều từng bị cuốn vào vụ án mưu sát, đều cảm thụ được sự kinh khủng, bây giờ ngẫm lại, liên lụy đến an nguy sinh mệnh, tuyệt đối không hề 'thú vị' như trong tiểu thuyết miêu tả, dù sao bên cạnh chúng ta, còn có nhiều người thân như vậy..."

"Các cô yên tâm đi, con sẽ cực kỳ cẩn thận, không để cuốn vào vụ án mưu sát." Tôi thật sự muốn thẳng thắn với họ, hằng đêm tôi lang thang bên ngoài, chính là để ngăn cản án mưu sát xảy ra, chính bởi vì tôi luyến tiếc mạng sống tốt đẹp, cùng những người thân yêu tôi và tôi yêu này.

Âu Dương San nói: "Con có thể không nói cho bọn cô biết bí mật của con, nhưng khi con cần giúp đỡ, nhất định phải nhớ đến chị Tiểu Thiến và cô đầu tiên nhé."

Tôi cười cười nói: "Người đầu tiên nhớ tới, đến tột cùng là cô, hay là cô Tiểu Thiến?"

"Đầu tiên như nhau." Âu Dương San nói.

"Dung lượng não của con nhỏ, một lần chỉ có thể nhớ được một người." Tôi bắt đầu chơi xấu.

Âu Dương San cười lạnh nói: "Còn chơi xấu nữa, có muốn cô đem một ít chuyện 'Không ba chẳng bốn' của con kể ra không."

Tôi nhảy dựng lên: Hóa ra mình thật sự bị điều tra rồi. Không ba chẳng bốn chính là 3.5, chính là tên ban nhạc của Lục Hổ.

"Được rồi, không làm khó các cô nữa." Tôi ra vẻ rộng lượng, "Nhưng con cũng có thể hỏi các cô một vấn đề nghiêm túc không?"

Âu Dương San lầm bầm nói: "Cô hình như biết con sẽ hỏi vấn đề gì."

"Vậy con sẽ không khách khí nữa... Âu Dương Cẩn là ai?"

Im lặng. Ngoài phòng là tiếng ồn ào của đại gia đình Âu Dương tụ họp vượt quá ngưỡng người thường có thể thừa nhận, trong phòng, lại là sự im lặng của ba Âu Dương không cách nào thừa nhận.

Tôi từ trong túi quần jean lấy tờ giấy mở ra, vuốt bằng phẳng, dán bên tai tôi, người trên bức vẽ, song song cùng mặt của tôi: "Các cô đừng ngại nữa, chỉ cần nói ra thôi, 'con' đây, tới cùng có lai lịch gì?"

12 bức ảnh mang về từ thế giới lòng đất, tôi đều để cho Ba Du Sinh tạm thời bảo quản. Tên cuồng máy tính 'ông già' Trương Sinh gần như lập tức bắt đầu đối xứng hình vẽ, dưới yêu cầu của tôi, Hoàng Hải sau khi phóng đại bức vẽ của Âu Dương Cẩn lên biết bao nhiêu lần, xử lý một chút, sau khi in ra một bức đặc tả mặt, đưa tôi làm kỷ niệm.

Đương nhiên, Hoàng Hải chỉ tưởng rằng, bức vẽ của Âu Dương Cẩn, chỉ là ai đó dùng tôi làm người mẫu, chế thành bức vẽ này. Hắn đoán hơn phân nửa sẽ mang đi tung lên mạng.

Trên mặt Âu Dương Thiến và Âu Dương San tràn ngập kinh ngạc, nhưng không biết tại sao, tôi cảm giác họ cũng không kinh ngạc vì Âu Dương Cẩn giống tôi như tưởng tượng, tôi thậm chí nghi ngờ họ sớm đã biết Âu Dương Cẩn và tôi như là chị em sinh đôi cách mấy trăm năm, họ kinh ngạc, là vì tôi thế mà đã đến gần Âu Dương Cẩn như vậy.

Chẳng biết qua bao lâu, trong tiếng gọi "Ăn cơm đi" của bà hai, Âu Dương Thiến rốt cuộc mở miệng: "Con từ đâu có được bức tranh này?"

Tôi ăn ngay nói thật: "Một bệnh nhân già của viện tâm thần tổng hợp. Xem ra, các cô đều từng thấy bức vẽ này?"

Âu Dương Thiến lắc đầu liên tục: "Bức vẽ này, sau khi ra đời không lâu thì biến mất —— Câu chuyện cô nghe được là, bức vẽ này ra đời không lâu thì bị xé khỏi gia phả của Âu Dương thế gia, thiêu thành tro tàn."

Có lẽ trên thế giới này, bức vẽ ấy đã biến mất, nhưng trong thế giới kia, bức vẽ vẫn lưu hành khắp nơi. Nói ra cũng không kỳ lạ, trong Âm Dương giới luôn có thể tìm được thứ mất tích trong thế giới hiện thực.

"Nhưng con vẫn không rõ, các cô nếu chưa từng thấy bức họa này, làm sao có thể nhận ra đây là Âu Dương Cẩn?"

Âu Dương Thiến cắn môi, im lặng chốc lát, Âu Dương San vài lần muốn mở miệng, nhưng hiển nhiên cảm thấy nhiệm vụ này gian nan, cần phải để cho chị họ, cũng nhịn xuống không mở miệng.

Bà hai đã gọi "ăn cơm đi" lần thứ ba. Âu Dương Thiến rốt cuộc nói: "San San, em lấy nó ra đi."

Âu Dương San gật đầu, khom lưng từ dưới giường lấy ra một cái vali màu tím. Mở vali ra, bên trong là một vài thứ đồ lưu niệm như quyển nhật ký nhỏ xinh đẹp, khung ảnh, hình du lịch, cô từ bên trong lấy ra một quyển nhật ký, mở ra, trong quyển nhật ký không hề có một câu chuyện tâm tình của Âu Dương San —— Tôi không cách nào tưởng tượng được Âu Dương San có tính cách hướng ngoại giống tôi sẽ có thói quen ghi nhật ký —— chỉ có một bức ảnh.

Bức ảnh được đưa tới tay tôi, tôi nhìn thoáng qua, trên ảnh là một đám người quen thuộc thân thiết, vây quanh giường bệnh một vị sản phụ, trong lòng sản phụ ôm một bé sơ sinh: "Đây, con cho là bức ảnh này có gì thần bí đâu, bức ảnh này con đã sớm xem rồi, không phải là khi con ra đời, mọi người tới thăm con và mẹ chụp lại sao? Đây là bà hai, đây là bà ba, đây là cô nhỏ San San nè, cô khi đó còn là hoa hậu giảng đường của vườn trẻ các cô nè... Cô Tiểu Thiến, cô không có trong ảnh... Vì ảnh là cô chụp!"

Âu Dương Thiến gật đầu nói: "Những gì con nói đều đúng, nhưng con nhìn kỹ xem bức ảnh này, có chỗ nào kỳ lạ?"

Tôi nhìn kỹ bức ảnh kia, cũng không phát hiện chỗ gì đặc biệt... A! Bên cạnh mẹ tôi, cũng chính là bên cạnh tôi, có một vệt bóng trắng nhàn nhạt, hình như lúc chụp ảnh có vấn đề phơi sáng quá độ. Tôi hỏi: "Chẳng lẽ, các cô là chỉ phần trắng lóa này, có phải vấn đề lúc chụp ảnh không?"

Âu Dương Thiến nói: "Khi ấy cô không biết dùng máy, tự động chỉnh nét, tự động chỉnh sáng, theo lý thuyết, ảnh phải khá nhất trí, cho nên khi rửa bức ảnh ấy ra, cô phát hiện đám bóng trắng này thì nổi lên chút nghi ngờ. Giúp cô rửa ảnh là hội trưởng hội chụp ảnh trong trường khi ấy, đồng hương của Diệp Hinh bạn thân cô, tên Du Thư Lượng. Cô chỉ ra vấn đề đám bóng trắng này với cậu ấy, nhờ cậu ấy xem phim gốc có vấn đề không. Hai bọn cô cùng nghiên cứu cuộn phim gốc, con biết sắc thái của phim gốc hư thật trái ngược với ảnh, bọn cô phát hiện trên phim gốc, vị trí của bóng trắng này không phải là cái bóng của một cụm đen xám trên lý luận, mà là... Con chờ chút." Cô lấy di động ra, bấm vài cái, đưa cho tôi xem: "Tóm lại, Du Thư Lượng lại thay cô in một lần nữa, lúc này đây, cậu ấy dùng một ít thuốc thử hóa học đặc thù, nói chỉ để thử xem sao, kết quả thật sự để cậu ấy tìm được, rửa ra bức ảnh thế này."

Trên điện thoại di động, là bức ảnh cô Âu Dương Thiến chuyển ra, không hệt bức ảnh kẹp trong quyển nhật ký của cô Âu Dương San, chỉ có điều, trên bức ảnh này, ngay vị trí của đám bóng trắng kia, là một hình người rõ ràng, mặc dù còn chút mờ, nhưng đã có thể nhận ra rõ ràng, áo trắng thắng tuyết, khuôn mặt quen thuộc kia, chính là khuôn mặt trên bức vẽ trong tay tôi, chính là Âu Dương Cẩn!