Chương 24: Lâm Tú Tú trong ngôi làng trên núi
Hai năm sau.
Ngày một tháng mười, công ty được nghỉ lễ, Lục Viễn Tắc không ra ngoài đi chơi, vốn muốn ở nhà nghỉ ngơi, nhưng Hứa Phương bên kia lại liên tục gọi điện thoại tới, anh lại không thể không nghỉ hai ngày trở về.
Mối quan hệ của anh và Lục Hải Thành bây giờ tốt hơn rất nhiều so với ba năm trước, có lẽ vì sự ra đi của Lâm Tú Doanh, làm Lục Hải Thành có cảm giác thế sự vô thường, có một lần đã từng chủ động hỏi anh về Dư San.
“Chia tay rồi.” Anh biểu hiện không chút để ý, cúi đầu nghịch bật lửa trên tay.
Lục Hải Thành thở dài nói: "Có lẽ ta thực sự sai rồi, lúc trước không nên ép con cưới con bé, nếu không thì chuyện này đã không xảy ra, cho dù là phát triển ở Trì Thành hay trở về ngôi làng nhỏ kia, kết quả cũng sẽ không như bây giờ."
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lục Hải Thành cúi đầu nói những chuyện sai lầm mà mình đã làm khi đó, nhưng Lục Viễn Tắc cũng không nói lời nào để an ủi ông, bởi hối hận vì những gì đã làm cũng vô dụng, giống như anh vậy, nếu anh sớm nhận rõ tình cảm của mình đối với Tú Doanh, kết cục cũng không phải là như bây giờ.
Lục Hải Thành không đủ tư cách để được tha thứ, và anh cũng vậy.
Lục Hải Thành không biết anh đang nghĩ gì, nghĩ rằng Lâm Tú Doanh qua đời, Lục Viễn Tắc bởi vì áy náy mới cùng Dư San chia tay, ông lại an ủi Lục Viễn Tắc nói: "Nếu con vẫn thích Dư San, hãy cưới nó đi, ta tin tưởng nếu Tú Doanh còn ở đây sẽ không để ý này đó.”
Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Lục Viễn Tắc cảm thấy vô cùng khó chịu khi nghe câu này, đương nhiên cô sẽ quan tâm, bọn họ ly hôn là vì anh và Dư San, Lục Viễn Tắc tin tưởng, đến chết Lâm Tú Doanh vẫn hận anh cùng Dư San.
Nhưng anh không có cách nào để nói chuyện này với Lục Hải Thành.
Hứa Phương lúc này yêu cầu anh trở về nhắc lại chuyện cũ.
“Dư San, cô ấy có phải hay không vẫn đang đợi con sao?” Sau khi ăn xong, Hứa Phương thận trọng hỏi, bà đã thấy sự ra đi của Lâm Tú Doanh là một đả kích lớn đối với Lục Viễn Tắc.
Lục Viễn Tắc quả nhiên không muốn đem đề tài này nhắc tới, đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe muốn rời đi: "Buổi chiều con còn có chuyện, không thể ở chỗ này qua đêm."
Hứa Phương thực sự tức sắp chết rồi, bà giữ chặt lấy con trai nói: “Viễn Tắc, con không thể cứ như vậy mãi được, cho dù không phải là Dư San, con cũng phải tái hôn.”
Lục Viễn Tắc cúi đầu nhìn mẹ mình, tóc bà đã hoa râm, cái tuổi này rất muốn một đời cháu trai tới để bà có thể lên chức bà nội. Nhưng Lục Viễn Tắc bất lực, anh không có khả năng lại cưới một người phụ nữ mình không yêu, anh sợ nhớ tới Lâm Tú Doanh.
Nhưng nếu anh không kết hôn, cửa này của cha mẹ không thể vượt qua được, duy nhất anh có thể làm cũng chỉ có thể kéo dài.
Hứa Phương cho rằng anh buông lỏng, vẻ mặt chua xót lập tức chuyển thành vẻ vui mừng, nói: "Ta có nhờ dì con giới thiệu một cô gái. Con có thời gian thì đi gặp một lần được không?”
Lục Viễn Tắc không muốn từ chối mẹ mình ngay, trả lời: "Chờ con đi công tác về rồi nói sau.”
Ngay sau khi công trình bắt đầu vào ngày hôm sau, anh lập tức đi công tác. Anh chuẩn bị đầu tư vào việc phát triển một cảnh khu, cần đến hiện trường để kiểm tra thực địa một chút.
Khi đến đó, anh từ bỏ ý định đầu tư, bởi vì ngôi làng nhỏ lúc này thực sự không có nhu cầu phát triển, và thứ duy nhất đập vào mắt anh là suối nước nóng dưới chân núi, bởi vì thời trước người nhận thầu đã bỏ qua, bên trong cũng đã rách nát.
Lục Viễn Tắc cảm thấy chỉ riêng chuyện này cũng không đáng để anh ở xa như vậy chạy tới đây.
Nhưng người phụ trách địa phương rất nhiệt tình và đưa họ đi khắp nơi trong ngày.
Lúc này đang là mùa thu, rất nhiều thanh niên trong thôn làm ăn ở thành phố trở về quê thu hoạch vụ mùa. Lục Viễn Tắc đứng ở ven đường nhìn dân làng làm ruộng, điều mà anh chỉ thấy trên TV.
Một người phụ nữ đội nón, trên lưng cõng sọt tre đang nhặt ngô trên đất, một đứa nhỏ đứng cách đó vài bước, có lẽ đã nhìn thấy nhóm của bọn họ và cảm thấy tò mò. Đứa nhỏ chỉ tay về phía họ, sử dụng ngôn ngữ của nó để giao tiếp với người phụ nữ.
Đó hẳn là mẹ của đứa bé ấy, Lục Viễn Tắc nghĩ, ngày mùa còn phải mang theo hài tử, không khỏi quá vất vả.
Người phụ trách địa phương là Vương Xuyên đi tới, cười giải thích với anh: “Nhà này không có người lớn tuổi, chỉ có thể mang đứa nhỏ đi ra ngoài.”
Lục Viễn Tắc gật đầu, chuẩn bị xoay người rời đi. Mẹ của đứa nhỏ chắc cũng hiểu ngôn ngữ con mình chợt quay sang nhìn họ.
Lục Viễn Tắc chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, cách có khoảng hai trăm mét, thật ra nhìn không rõ mặt mũi, nhưng đường nét rõ ràng là của Lâm Tú Doanh!
Lục Viễn Tắc bước lên đi về phía hai mẹ con, chỉ muốn đi nhanh để nhìn rõ hơn khuôn mặt của người phụ nữ, trong lòng biết chuyện này là không có khả năng, nhưng cũng không thể nhịn được muốn đi qua xem, mặc dù không phải, nhìn bộ dáng cô ấy một cái cũng được.
Vương Xuyên bối rối không hiểu ra sao, gọi anh từ phía sau: “Lục tiên sinh?”
Lại nơi nào kêu được, Lục Viễn Tắc đã từ đường cái chạy xuống, giữa bọn họ cách một cái mương sâu hai mét, rộng hai mét, đó là để trong thôn chống hạn thông với sông Hoàng Hà, từ vị trí của anh đến cầu hai ba trăm mét, Lục Viễn Tắc không muốn lãng phí thời gian, bởi vì anh nhìn thấy nữ nhân kia ôm đứa bé đi về phía hai đầu bờ ruộng.
Anh bất chấp mà đi về phía sâu của mương, lúc này bên trong không có nước, mà mép mương lại dốc, hôm nay đi giày bình thường vẫn trượt qua đám cỏ dại mấy lần.
Vương Xuyên không biết đang suy nghĩ gì, đành phải đi theo hỏi: “Lục tiên sinh, anh làm gì vậy?”
Lục Viễn Tắc không có thời gian giải thích, vội vàng băng qua mương nước, nhưng khi anh đứng dậy, hai mẹ con đã biến mất không thấy bóng dáng.
Lục Viễn Tắc vội vàng tìm kiếm, nhưng không thấy gì, bóng dáng kia lại biến mất ở bên cạnh anh một lần nữa.
Anh trong lòng vô cùng mất mát, hỏi đi hỏi lại Vương Xuyên xem có một người phụ nữ tên Lâm Tú Doanh ở ngôi làng này hay không, nhưng kết quả không như ý muốn.
Vương Xuyên lắc đầu, trên mặt tràn đầy nghi hoặc: "Không có người này, tôi căn bản nhớ kỹ tên người trong thôn, hẳn là không có người như vậy."
Lục Viễn Tắc không nói chuyện, anh lẽ ra sớm phải biết, kia không có khả năng là cô, cô ấy đã chết hai năm trước.
Đến buổi chiều, bệnh đau dạ dày của Lục Viễn Tắc lại tái phát, hơn nữa càng nghiêm trọng hơn bao giờ hết, khi trợ lý nhìn thấy Lục Viễn Tắc vẫn luôn thờ ơ, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại vì đau, anh ta sợ chậm trễ bệnh tình nên anh ta không thể không đưa anh đến bệnh viện địa phương để điều trị.
May mắn thay, làng không xa thành phố, phải mất một giờ lái xe đến đó, lúc đó liền xử lý thủ tục nhập viện.
Sau khi trợ lý giải quyết ổn thỏa và chuẩn bị rời đi, Lục Viễn Tắc đột nhiên ngăn anh ta lại và nói: “Văn Mộ, hãy kiểm tra người trong làng này, chắc chắn rằng chiều nay sẽ tìm ra tình hình của hai mẹ con kia.”
Lý Văn Mộ khó hiểu, lại không dám hỏi, hành động lúc chiều của ông chủ đã khiến anh ta vô cùng ngạc nhiên rồi, anh ta thật sự không biết ông chủ nhìn thấy gì, chạy đến mương bất kể hình ảnh của mình, nhưng ông chủ yêu cầu anh ta kiểm tra, vì vậy anh ta chỉ có thể kiểm tra.
Tối hôm đó, anh ta hỏi Vương Xuyên về tình hình của hai mẹ con, sáng hôm sau anh ta vội vàng đến bệnh viện, chuẩn bị vào phòng giải thích những gì đã biết cho Lục Viễn Tắc, lại ở chỗ hành lang lấy thuốc của bệnh viện thấy được Lục Viễn Tắc.
Anh ta hơi giật mình, định bước tới, nhưng lại phát hiện có hai người đứng đối diện với Lục Viễn Tắc, hai người đó chính là người mà anh ta đã hỏi Vương Xuyên lúc trước - Lâm Tú Tú, mẹ con Đường gia!
“Lâm Tú Doanh là em sao?” Lục Viễn Tắc không thể tin vào mắt mình, người đã chết hai năm trước đang đứng trước mặt anh, anh làm sao có thể không kinh ngạc, tuy rằng nhìn qua cô có đen chút, gầy chút, nhưng Lục Viễn Tắc biết, đây là cô!
“Anh nhận nhầm người rồi.”
Cô không thừa nhận, kéo đứa trẻ bên cạnh lên, vội vàng rời đi.
Lục Viễn Tắc bước tới nắm lấy cánh tay cô, hai mắt đỏ hoe, nhưng trong lòng không giấu được mừng như điên, nói: “Lâm Tú Doanh, anh tìm được em rất khó.”
Cô ngơ ngẩn không nói, ánh mắt có điểm ngốc lăng, Lục Viễn Tắc ôm chặt lấy cô, đem cô tiến vào trong lòng ngực.
“Tú Tú.”
Một giọng nam kéo Lâm Tú Tú trở về thực tại, cô đột ngột đẩy Lục Viễn Tắc ra, đi về phía người đàn ông kia cùng đứa trẻ.
Lục Viễn Tắc nhìn cô, thấy cô đi tới gần người đàn ông, ngẩng đầu lên vẻ mặt quan tâm: “Thế nào rồi?”
Giọng nói dịu dàng khiến trái tim Lục Viễn Tắc run lên.
“Không sao, vẫn như cũ.” Người đàn ông vuốt ve bờ vai cô như muốn trấn an, nhẹ giọng nói: “Là bạn à?”
Cô liếc Lục Viễn Tắc, không muốn nói dối hắn, trầm giọng nói, “Là một người mà em biết trước đây."
Cô không muốn ở đây thêm nữa, một tay ôm đứa trẻ, tay kia nắm lấy cánh tay hắn, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Người đàn ông bên cạnh nhìn thấy cô bất an, nhưng cũng không đi theo cô như mọi khi, trước tiên anh ta bế đứa trẻ trong tay người phụ nữ để cô nhẹ gánh, sau đó tự giới thiệu với Lục Viễn Tắc: "Tôi tên là Đường Xán Hoa, không nghĩ tới ở chỗ này sẽ gặp được bạn của Tú Tú.”
Tú Tú?
Lục Viễn Tắc không để ý đến anh ta, cúi đầu nhìn người phụ nữ, sắc mặt của cô vốn dĩ rất xấu, nhưng sau khi người đàn ông nói xong, cô đột nhiên thay đổi bộ dạng, đường nét trên mặt cũng dịu lại, hướng Lục Viễn Tắc nói: "Đây là chồng tôi."
Lục Viễn Tắc chấn động toàn thân, tuy rằng đã nhìn ra thân mật giữa bọn họ, nhưng không nghĩ tới bọn họ sẽ là loại quan hệ này, anh nhìn về phía đứa nhỏ trong lòng Đường Xán Hoa, đứa bé kia một đôi mắt to ngây thơ, nhấp nháy con mắt đang tò mò nhìn anh đánh giá, cùng mẹ của nó giống nhau, trong mắt mang theo đề phòng không dễ thấy được.
Đây là con của họ! Này là con của Lâm Tú Doanh cùng người đàn ông khác!
Lục Viễn Tắc hét lên trong lòng, tất cả những điều này đều ảnh hưởng rất lớn đến anh, đầu tiên là thấy được Lâm Tú Doanh “chết đi sống lại”, lúc sau biết cô đã kết hôn đã sinh con.
Lục Viễn Tắc tâm trạng bất an, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Đường Xán Hoa nói với vợ: "Anh sẽ mang theo con trai đợi em ở bên ngoài, em có thể nói chuyện với bạn.”
Tú Doanh không muốn, lôi kéo cánh tay anh ta nhỏ giọn năn nỉ: "Không, em cùng anh trở về đi.”
Đường Xán Hoa cười nhẹ, đột nhiên ho khan một tiếng, tiếng ho dữ dội thế nhưng khiến một người đàn ông cao lớn phải cúi người.
Lâm Tú Doanh lộ vẻ lo lắng, ôm lấy đứa nhỏ liên tục vỗ vào lưng anh ta, một lúc sau cơn ho cũng ngừng hẳn, mặt anh ta đã đỏ bừng rồi, nhìn thấy lông mày nhăn thành một đoàn của Lâm Tú Anh, anh ta vươn tay vỗ nhẹ lên vai cô rồi nói nhỏ: "Không có việc gì, không có việc gì."