“Có thể chứ?” Cô hỏi.
Lại như thế này, giống như một con rối vô hồn, Lục Viễn Tắc nhíu mày.
“Có thể chứ?” Cô hỏi lại.
Lục Viễn Tắc sững sờ một hồi, cô hỏi quá nghiêm túc, tựa hồ thật sự hạ quyết tâm như vậy.
Ban đầu anh im lặng, xem xét nét mặt của cô, cô đang cười, nhưng hơi ẩm trong mắt khiến cô trông thật đáng thương. Anh biết cô muốn câu trả lời nào, trong chốc lát, anh muốn theo cô cho cô câu trả lời mà cô muốn, nhưng với thái độ nghiêm túc hạ xuống rồi lại không muốn nói cho có lệ với cô, cười cười nói: "Được rồi, tôi không có quyền bắt cô phải làm bất cứ điều gì."
Tú Doanh cúi đầu xuống, đáp án này cô đã nghĩ ra rồi, anh không quan tâm cô đến mức này, anh yêu Dư San đến mức không quan tâm cô như thế nào, bởi vì không để bụng, có thể đồng ý cô đi với người đàn ông khác, bởi vì yêu Dư San, anh không để bụng người vợ hợp pháp lừa dối mình.
Thật nực cười, nực cười đến cực điểm.
Như một đóa hoa sắp héo, cô nhìn thấy tia sống, dốc hết sức lực, dồn hết tâm sức và nắm bắt lấy cơ hội sống này.
Lục Viễn Tắc nhìn ra sự chật vật của cô, có lẽ trong lòng cô đang có một quyết định quan trọng.
“Cô đã bao giờ hôn cậu ta chưa?” Anh hỏi đột ngột.
Tú Doanh im lặng, như thể cô không hiểu ý của anh, anh nói: "Giống như chúng ta đã ở trên giường."
“Cô sẽ đáp lại cậu ta như đã làm với tôi sao?” Anh cười hỏi, giống như một tên côn đồ.
Tại sao anh ta không câm miệng? Tại sao không câm miệng lại?
Tinh thần của Tú Doanh trong phút chốc sụp đổ, cô không còn sức vực dậy tinh thần nữa, cô để mặc cho cảm xúc tự khống chế chính bản thân.
Tại sao anh ta không nói hai từ đó? Cô không đề cập đến, nhưng tại sao anh ta lại không nhắc đến?
Anh ta có thể rời bỏ cô để danh chính ngôn thuận theo đuổi người anh ta yêu, anh ta là muốn cái thanh danh tốt kia sao?
Tú Doanh cảm thấy rất đau, nhưng cô không thể nói ra hai từ đó, cô đã niệm hai chữ này trong lòng rất nhiều lần, chính là lúc đến trước mặt anh, nắm lấy lòng bàn tay lạnh lẽo của anh, cô không thể nói ra.
Lâm Tú Doanh hận chính mình.
Cô vuốt ve ngực anh, dọc theo bộ ngực hướng lên trên, cái cổ lộ ra của anh, hầu kết, cằm, còn có đôi môi, chiếc mũi thon gọn làm cô mị đôi mắt, cô cứ ở đó lưu luyến hết lần này đến lần khác.
Trong ánh mắt cô mang theo nồng đậm hối hận.
Lục Viễn Tắc không có ngăn lại động tác của cô, anh mơ hồ cảm giác được cô đã có quyết định.
"Chúng ta ... chúng ta ở riêng đi."
Anh cười, anh đoán được, rốt cuộc cô vẫn luyến tiếc anh, chỉ là ở riêng mà thôi.
Anh cười, hỏi: "Cô bỏ được sao?"
Cô vùi đầu thật sâu, hai tay trượt tới trước ngực anh, ôm chặt lấy áo vét của anh.
Anh cúi đầu, hơi thở phe phẩy trên mái tóc trước trán của cô, nhẹ giọng hỏi: "Lâm Tú Doanh, cô bằng lòng để tôi đi sao?”
Bất đắc dĩ hé ra, Tú Doanh trong lòng niệm đến vạn lần.
Cô dùng hết sức đẩy anh ra, sau đó bỏ đi khỏi bữa tiệc sinh nhật nực cười này mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Khi Tú Doanh về đến nhà, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc, quần áo, giày dép, túi xách ... Sau khi thu dọn đồ đạc, cô phát hiện mình cũng không có nhiều đồ đạc, cô cũng không động bất cứ thứ gì của anh cho hay mua bằng tiền của anh.
Hôn nhân đã đến tình trạng này, chia tay là cái kết tốt nhất, nhưng cô chưa làm được, cô cần một khoảng đệm, ở riêng cũng coi như an ủi, ít nhất anh vẫn là chồng của cô.
Tú Doanh cảm thấy ghê tởm chính mình.
Khi cô đang kéo vali đi về phía cửa, anh đã trở lại.
Nhìn thấy vali trong tay cô, trong mắt anh thoáng hiện lên một tia ngạc nhiên, nhưng một lát liền trở lại bình thường.
Anh cởi nút thắt ở cổ tay áo, không hiểu sao anh lại nghĩ đến hành động của cô vào đêm hôm trước.
Cô tháo cà vạt cho anh và nói, có xứng với anh không?
Vẻ ngoài ngây thơ quyến rũ đó khác xa với cô bây giờ.
Anh nói, "Cô đã nghĩ kỹ rồi?"
Cô đang đứng trong phòng khách, lễ phục đã được thay đổi, cô mặc một chiếc quần bò trắng và áo sơ mi trắng, trang điểm vẫn là lúc trong bữa tiệc, thực không hợp với bộ quần áo này.
Cô cúi đầu chào tạm biệt theo cách của riêng mình.
Anh bước đến gần cô, giữ vai cô, hỏi: "Tại sao cô phải đi tới bước này? Hôm trước chúng ta không phải rất tốt sao?”
Tú Doanh lại không hiểu, anh yêu Dư San nhiều như vậy, tại sao anh lại không chia tay cô, cho cô ấy một cái danh phận.
Cô ngẩng đầu lên, trong ánh mắt ẩn ẩn mang theo hơi nước.
Lục Viễn Tắc buông cô ra, cô không nói một lời, đó là đã cho anh đáp án. Anh tháo chiếc cà vạt quanh cổ ra, không chút để ý nói: “Nếu cô kiên trì như vậy, tôi cũng không thể ép.”
Tú Doanh kéo vali lên, nghe thấy anh nói từ phía sau: "Có cần tôi đưa cô đi không?"
Cô không nói gì, mở cửa rời khỏi nhà của Lục Viễn Tắc, đúng vậy, là nhà của Lục Viễn Tắc.
Cô bắt taxi đến thẳng tiệm bánh kem.
Tú Doanh một đêm không ngủ, ngồi trên ghế trong cửa hàng, ôm đầu gối nhớ lại khoảng thời gian ba năm giữa cô và Lục Viễn Tắc.
Suy nghĩ một đêm, khóc một đêm.
Khi Hải Tranh đến, cô ấy nhìn thấy Lâm Tú Doanh hai mắt sưng lên như quả hạch đào, cô ấy nghĩ rằng đã có chuyện gì xảy ra, vội vàng chạy đến trước mặt cô hỏi làm sao vậy.
Tối hôm qua cô vẫn vui vẻ, sao có thể qua một đêm liền thay đổi thành bộ dáng này.
Tú Doanh nói, "Tớ có thể sẽ ly hôn."
Hải Tranh vô cùng ngạc nhiên vì cô ấy biết tình cảm của Lâm Tú Doanh dành cho Lục Viễn Tắc, hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Tú Doanh nói: "Người anh ấy thích đã trở lại."
“Vậy là cậu ở đây cả đêm sao?” Hải Tranh rất tức giận, kéo Tú Doanh khỏi ghế rồi lôi cô ra cửa, cô ấy cao hơn Tú Doanh, bước đi đường cũng nhanh, nhưng Tú Doanh kéo cô ấy lại phía sau.
Hải Tranh nói: "Trên đời này làm sao có cái tên khốn nạn như vậy, cho dù anh ta không thích cậu, buổi tối cũng không thể đuổi cậu ra ngoài chứ?"
Tú Doanh nhỏ giọng nói: "Anh ta không có đuổi tớ, là tớ muốn đi ra."
"Bất kể như thế nào, anh ta buổi tối cũng không nên để cho cậu đi ra ngoài một mình!"
Hải Tranh vốn dĩ muốn đưa cô đến gặp Lục Viễn Tắc để lý luận, nhưng thấy cô không muốn nên đành phải thôi.
Cô ấy chán nản: “Sao cậu có thể yếu đuối như vậy?”
Lâm Tú Doanh không nói chuyện, cúi đầu xuống.
Hải Tranh cảm thấy thương hại cô, thở dài nói: "Có chỗ ở chưa?"
Tú Doanh lắc đầu, cô không có bất động sản ở thành phố này, cô nói, "Tớ sẽ tìm nó sau."
Hải Tranh thở dài nói: "Tới chỗ của tớ đi. Dù sao tớ ở một mình, liền cho cậu một phòng."
Tú Doanh không từ chối, hiện tại cô không có gì để từ chối.
Đến buổi chiều, Hải Tranh đưa Tú Doanh đến nơi ở của cô ấy, cư nhiên là một căn hộ rất cao cấp, ba gian hai phòng ngủ chỉ có một mình Hải Tranh ở.
Hải Tranh chỉ vào phòng ngủ và nói, "Có hai phòng ngủ, cậu có thể ở phòng nào tùy ý."
Tú Doanh chọn một phòng và xách vali lên để sắp xếp đồ đạc.
Hải Tranh dựa vào khung cửa nhìn thấy động tác chậm rãi của cô, không khỏi thở dài nói: "Vậy tiếp theo cậu tính toán gì chưa?"
Tú Doanh lắc lắc đầu, còn không biết rốt cuộc phải làm thế nào.
Hải Tranh cau mày: "Chẳng lẽ cậu còn muốn trở về?"
Tú Doanh không biết, nhưng dường như cô cũng không thể quay lại.
Sau cuộc hôn nhân thất bại, Lâm Tú Doanh tập trung sức lực cho công việc, cô và Hải Tranh quyết định mở cửa hàng thứ hai ở thành phố, địa chỉ đã được chọn và cô đang bận rộn với việc trang trí.
Không để cho bản thân nhàn rỗi, Tú Doanh nhận công việc sửa sang cửa hàng, ngày nào cũng chạy đến cửa hàng mới, làm cho sư phó trang hoàng trong tiệm thật tự tại, cảm thấy bà chủ nhỏ mỗi ngày đều chăm chú vào nơi này làm người ta đau đầu.
Làm sao họ có thể biết rằng Lâm Tú Doanh chỉ đang cố gắng đánh lạc hướng bản thân.
Một ngày nọ, khi cô đang thảo luận chi tiết với người trang trí, Giang Thượng Dương đột nhiên tìm tới, Tú Doanh trên người dơ hề hề, Giang Thượng Dương cau mày đánh giá cô.
Tú Doanh nói, "Làm thế nào anh biết tôi ở đây?"
Giang Thượng Dương cuối cùng cũng đem ánh mắt nhìn trên mặt cô, anh nói: "Sao cô không nói cho tôi biết?"
Tú Doanh đương nhiên biết anh đang nói cái gì, nhưng cô chuẩn bị giả ngu, cười nói: "Anh nói là mở cửa hàng sao? Tính là chờ đến khi khai trương sẽ nói cho anh…"
Giang Thượng Dương chăm chú nhìn cô, làm cho Lâm Tú Doanh không nhịn được, cô thu lại nụ cười, có chút buồn bực: "Đó lại không phải là chuyện tốt."
Vẻ mặt kháng cự của cô khiến Giang Thượng Dương không chịu được tiếp tục đề tài, anh thở dài hỏi cô: "Ăn cơm chưa?”
Tú Doanh trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: "Tôi biết ở đây có tiệm mì, bọn họ làm ăn rất tốt."
Giang Thượng Dương không nói nên lời, món mì có thể khiến hai mắt cô sáng lên, nhưng biểu hiện của cô làm anh ta yên tâm không ít, ít nhất cô không bỏ ăn vì Lục Viễn Tắc, trợn mắt nói: "Vậy thì đi thôi."
Hai người ra khỏi cửa hàng, chuẩn bị lên xe thì đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi một tiếng: "Thượng Dương".
Giang Thượng Dương nhíu mày, ngẩng đầu nhìn sườn mặt Lâm Tú Doanh, phát hiện cô đã dừng lại, có thể là bởi vì nghe ra thanh âm người nói, cô không quay đầu lại nhìn.
Giang Thượng Dương nhỏ giọng nói: "Cô đi vào trước."
Dư San đã đi tới, trước khi Tú Doanh lên xe, cô ta cười nói: "Là Tú Doanh sao?"
Sau khi Tú Doanh nghĩ lại, ngược lại đi vào cũng không tốt, cô quay đầu nhìn đến Dư San sáng sủa, xinh đẹp.
So với cô ta, Lâm Tú Doanh chẳng khác gì đồ nhà quê.
Giang Thượng Dương nói: "Cô tại sao lại ở chỗ này?"
Dư San chỉ sau lưng cô ta, có một tấm biển rất bắt mắt: "Tôi đến đây để chăm sóc sắc đẹp."
Giang Thượng Dương không có ý định dây dưa với cô ta, anh xua tay nói: "Vậy thì cô tiếp tục đi."
Nói xong, anh ngồi vào trong xe, nhưng bị Dư San kéo lấy cánh tay, cô ta nở nụ cười quyến rũ: "Sao anh lại không muốn nói chuyện với tôi?"
Giang Thượng Dương dùng ngón tay đẩy cái tay trên cánh tay mình, bất mãn nói: "Có người nguyện ý cùng cô nói, cần gì phải để ý tôi có nguyện ý hay không."
Dư San liếc nhìn Lâm Tú Doanh một cái, chắp tay trước mặt Giang Thượng Dương, nhỏ giọng nói: "Anh nên vui vẻ mới phải, làm gì đối địch với tôi như vậy."
“Dư San!"
Giang Thượng Dương quát lớn cô ta, tuy giọng cô ta cố ý hạ thấp nhưng Giang Thượng Dương tin rằng Lâm Tú Doanh ở bên kia nhất định đã nghe thấy, không khỏi nhìn cô, nhìn cô cúi đầu không nói như bị tra tấn, anh không đành lòng. Không thể không chán ghét Dư San, anh lạnh lùng nói: "Cô nói chuyện hãy chú ý một chút."
Dư San cười cười, không cùng anh ta so đo, quay đầu hỏi Tú Doanh, "Hai người đi ăn tối à?"
Không ai để ý tới cô ta, cô ta nhướng mày nói: "Tôi và Viễn Tắc đã hẹn nhau ăn tối, tại sao chúng ta không cùng nhau đi a.”
Vừa dứt lời đã thấy xe của Lục Viễn Tắc tiến đến, anh ngồi ở hàng ghế sau, cửa sổ xe rơi xuống, Dư San hướng anh vẫy tay "A Tắc, Tú Doanh và Thượng Dương ở chỗ này, có muốn ăn tối cùng nhau không?"
Anh còn chưa xuống xe, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Lâm Tú Doanh, không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy cô quần áo bẩn thỉu, không có chút hình tượng nào.