Sau Ly Hôn Chồng Trước Yêu Tôi

Chương 14: Phá vỡ

Giang Thượng Dương muốn từ chối, nhưng anh không đoán được Lâm Tú Doanh đang nghĩ gì, vì vậy anh đưa mắt nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng, anh thực sự hối hận khi đến tìm cô, nếu không cũng đã không gặp hai người kia trên phố.

“Chúng ta đi thôi.” Lâm Tú Doanh nói với Giang Thượng Dương.

Giang Thượng Dương trong lòng trống không, nhưng vẻ mặt lại nhàn nhạt, chỉ nói: “Được.”

Cũng mặc kệ Dư San còn đang ở bên cạnh liền chui vào ô tô.

Tú Doanh đột nhiên cảm giác được cánh tay của mình trầm xuống, quay đầu lại liền thấy Lục Viễn Tắc cười như không cười: “Cùng ăn một bữa đi.” Anh nói.

Tú Doanh sắc mặt tái đi, cô thật sự không hiểu tại sao Lục Viễn Tắc lại phải hành hạ cô như thế này, cùng nhau ăn cơm, lại để cô nhìn anh và Dư San thể hiện tình cảm?

“Lục Viễn Tắc, cậu đừng quá đáng!” Giang Thượng Dương từ phía trước xe vòng tới, nắm lấy bả vai Lục Viễn Tắc.

Kết quả Lục Viễn Tắc đẩy anh ta ra, nhìn Giang Thượng Dương chậm rãi nói: “Giang Thượng Dương, hiện tại cô ấy vẫn là vợ của tôi.”

Tú Doanh nước mắt lưng tròng nhìn anh, anh làm sao có thể mặt không đỏ, tâm không động nói ra những lời này.

Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của cô, Lục Viễn Tắc cười hỏi: "Sao? Có phải tôi đã nói sai không?"

Tú Doanh nói, "Có lẽ sẽ sớm không phải nữa, tôi ..."

"Vậy thì đến lúc đó hãy nói!” Lục Viễn Tắc ngắt lời cô, sắc mặt anh có chút khó chịu, bởi vì Tú Doanh luôn luôn thuận theo vậy mà vì Giang Thượng Dương phản bác lại anh.

Tú Doanh cũng cảm thấy xấu hổ, mấy người bọn họ đã thu hút sự chú ý của người qua đường, anh không quan tâm, nhưng cô không thể chịu đựng được, dường như cô luôn cúi đầu trước mặt anh.

Lâm Tú Doanh không muốn Giang Thượng Dương đi theo xấu hổ, nói với anh ta: "Thượng Dương, anh bận thì đi đi..."

Giang Thượng Dương lạnh lùng nhìn Lục Viễn Tắc, mà Lục Viễn Tắc đã đạt được mục đích, anh liền buông Lâm Tú Doanh ra: “Đi thôi.”

Đương nhiên quán mì liền không thể ăn được, vì vậy đi theo Lục Viễn Tắc đến nhà hàng đã định.

Theo tính khí của Giang Thượng Dương, anh ta sẽ không bao giờ đi, nhưng anh ta không muốn nhìn thấy Lâm Tú Doanh bị Dư San ức hϊếp, có lúc anh ta thực sự hận chính mình.

Sau khi ngồi xuống, Lục Viễn Tắc nói: “Còn nhớ cửa hàng này không? Cô thích món tráng miệng trước bữa ăn ở chỗ này nhất.”

Điều này là nói với Lâm Tú Doanh, nhưng Tú Doanh không trả lời anh.

Lời này làm cho Dư San bất mãn, cô ta liếc xéo Lục Viễn Tắc nói: “Anh thật nhớ rõ chuyện này.”

Lục Viễn Tắc hiếm khi không đáp lại cô ta, khiến Dư San rất tức giận đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Sau đó Giang Thượng Dương cũng đứng dậy. Anh ta muốn cho Tú Doanh và Lục Viễn Tắc có không gian để nói rõ ràng những gì họ nên nói.

“Cô dọn đi đâu rồi?” Lục Viễn Tắc châm thuốc, nhưng ngay sau đó người phục vụ đã chỉ vào biển cấm hút thuốc bên cạnh nhắc nhở, anh không nói gì, ngoan ngoãn dập lấy điếu thuốc.

“Kỳ thực cô không cần phải dọn đi.” Lục Viễn Tắc lại nói.

Tú Doanh nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Đó là nhà của anh.”

Lục Viễn Tắc cười khẽ, nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn thấy Giang Thượng Dương đang hút thuốc ở lầu một, cười nói: “Giang Thượng Dương không thích hợp với cô, gia đình cậu ta sẽ không đồng ý cậu ta lấy cô.”

Lâm Tú Doanh quay đầu nhìn anh, sắc mặt anh đen tối không rõ, tuy rằng đang cười, nhưng trong ánh mắt lại âm u.

Anh thế mà đã nghĩ cho cô thật nhiều, thậm chí kết quả này cũng đã nghĩ tới.

Cô nói: “Chuyện của tôi không cần anh quản.”

Lục Viễn Tắc nhíu mày, hôm nay cô đã cự tuyệt anh hai lần. Anh hơi bực mình rút điếu thuốc ra, ngậm ở khóe miệng, bật lửa đốt hai lần nhưng nó không nổ, dứt khoát ném điếu thuốc lên bàn.

“Dọn về lại đi, Lâm Tú Doanh.”

Tú Doanh vô cùng kinh ngạc, bởi vì dù sao cô cũng chưa từng nghĩ Lục Viễn Tắc sẽ nói ra lời như vậy. Cô ngây người nhìn anh.

“Tôi sẽ dọn ra ngoài.”

Anh lười biếng dựa vào ghế, bình tĩnh nói những lời này.

Tú Doanh tự giễu trong lòng, là cô tự mình đa tình, thế mà cho rằng anh vì tình cảm mà giữ cô lại.

Bởi vì cô không có chỗ để đi nên bất quá anh mới có lòng tốt cho cô một nơi ở.

Dư San vừa rời đi đột nhiên quay lại, cô ta cầm một chai rượu đỏ đặt lên bàn, thấy hai người im lặng, cô ta cười hỏi: “Hai người đang nói cái gì vậy?”

Lục Viễn Tắc không nói gì, Lâm Tú Doanh cũng sẽ không nói với cô ta.

Dư San đột nhiên có chút khó chịu, nhưng vẫn cố nén giận, gượng cười: “Uống chút rượu không?”

Cô ta nâng ly rượu đỏ trong tay lên hỏi hai người.

Không đợi câu trả lời, cô ta nhờ người phục vụ khui rượu, tự mình động thủ mở nắp chai, tùy ý rót vào bốn ly rượu, sau đó đặt phía trước mặt bốn người: "Rượu không say, uống lên vị có khả năng sẽ không ngon.”

Khi đến Lâm Tú Doanh, Giang Thượng Dương quay lại, cầm lấy ly rượu.

“Cô ấy sẽ không uống.” Giang Thượng Dương nói.

Dư San muốn cười không cười: "Thượng Dương rất hiểu thương hương tiếc ngọc a, tại sao anh không thương tiếc tôi một chút? Tôi mới là bạn học của anh đấy?"

Giang Thượng Dương lạnh lùng nhìn cô ta, cuối cùng nói: "Đương nhiên sẽ có người thương tiếc cô." Anh ta liếc nhìn Lục Viễn Tắc.

Lục Viễn Tắc coi như không liên quan, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào Lâm Tú Doanh, cô như đang đi vào cõi thần tiên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu giữa Giang Thượng Dương và Dư San.

Cô thật sự tùy ý để cho Giang Thượng Dương quyết định thay cô!

Dư San cảm thấy Lục Viễn Tắc có lẽ không nghe thấy lời cô ta, trong lòng rất không vui, cô ta đột nhiên quay về phía anh nói: “A Tắc, anh nghĩ thế nào?”

Lục Viễn Tắc cũng thực nể tình ngẩng đầu lên nhìn, nhưng ánh mắt thoáng nhìn cô ta một cái liền rời đi, anh nói, "Vậy thì uống một ly."