Ngốc tử vừa mới cùng Đường Quả ra khỏi nhà xí liền nghe thấy Tống Vân Tích gọi. Thời điểm Mộc Phong đi ra ngoài đã nhờ Tống Vân Tích chăm sóc hai cha con một chút, đừng để hai người này chạy ra sân. Tuy rằng Đường An Văn sẽ không chạy xa, nhưng Mộc Phong vẫn lo lắng hai người này gặp nguy hiểm. Mấy năm trước đã có một ngốc tử thể nhược chết đuối dưới sông, Mộc Phong liền càng thêm cẩn thận chăm sóc Đường An Văn.
Ngốc tử nghe thấy Tống Vân Tích gọi liền mang theo Đường Quả đi tìm.
Tống Vân Tích nhìn hai cha con lao tới như gà xổng chuồng. Đường Quả nhìn kẹo mạch nha trong tay Tống Vân Tích, giọng ngọt ngào kêu một tiếng tứ thúc sao, lần này gọi rõ ràng hơn nhiều.
Tống Vân Tích buồn cười đưa hai cây kẹo mạch nha ra, dặn hai người ngoan ngoãn chơi trong sân. Nếu lén chạy ra ngoài, về sau sẽ không có kẹo ăn. Hai cha con gật đầu lia lịa.
Nhìn bộ dáng hai người nghe lời Tống Vân Tích cực kỳ vừa lòng. Mộc Phong ủy thác hắn để ý hai cha con, Tống Vân Tích thường thường sẽ kêu hai người một tiếng, có khi cho chút đồ ăn vặt, có khi lại cùng nói chuyện.
Đường An Văn đầy đầu hắc tuyến muốn ngăn cản lại không làm được, dụ hoặc của kẹo hoàn toàn vượt qua linh hồn kiểm soát. Đường An Văn cảm giác hai cha con vì một cái kẹo mạch nha, đều có thể ngoan ngoãn như một nhóc chó Nhật. Bộ dáng tung ta tung tăng kia, tần suất gật đầu giống nhau như đúc kia, Đường An Văn sớm đã nhắm mắt không đành lòng nhìn, thật sự quá mất mặt.
Thời điểm Mộc Phong trở về, nhìn cái tay dính đầy kẹo của hai phụ tử, y lắc đầu cười, đi lấy nước giúp hai người rửa sạch tay, mặt mới đi nấu cơm. Mỗi lần Tứ đệ về đều sẽ mang chút ăn vặt cho Tống Vân Tích, người này liền thường xuyên dùng đồ ăn vặt để A Văn cùng Đường Quả nghe lời.
Giữa trưa, Mộc Phong nấu nốt nửa miếng gan heo cuối cùng. Cháo gan heo ăn cùng bánh ngô, ngốc tử ăn đến là vui vẻ. Đường Quả cũng ăn rất ngoan, vừa không làm nũng cũng không cần đút.
Trước mắt Đường An Văn đã có thể khống chế tay một chút. Tuy rằng khi được khi không, bất quá so với trạng thái vô lực hôm qua, hôm nay hắn thật sự có thể nắm lấy cái muỗng, thậm chí khống chế tay tới ăn cơm.
Tống Vân Tích ngồi ở bên cạnh Mộc Phong, ngửi mùi đồ ăn liền nhíu mày. Lúc tất cả mọi người bắt đầu ăn uống, Tống Vân Tích lại che miệng nôn khan vài tiếng.
Đường An Quý ngồi bên cạnh vội vàng buông chén đũa, lo lắng hỏi: "Vân Tích ngươi không sao chứ, có phải không thoải mái hay không?"
Tống Vân Tích nhìn vẻ mặt lo lắng của Đường An Quý liền lắc đầu, nói bản thân không sao, chính là dạ dày hơi khó chịu, có chút muốn nôn. Hắn không muốn ăn cháo liền xé bánh ngô ăn một chút mới áp xuống cảm giác ghê tởm kia.
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng không có việc gì, ngốc tử đột nhiên không chịu Đường An Văn khống chế bắt đầu nói chuyện: "Có bảo bảo, có bảo bảo, phải bảo vệ, phải bảo vệ... thật tốt..."
Ngốc tử không ngừng lặp lại những lời này, Mộc Phong nghe xong nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. A Văn vẫn là nhớ rõ cái thai không giữ được năm ngoái. Đều là y không thể bảo vệ tốt hài tử.
Mà một bàn người nghe xong ngốc tử nói đều có chút kinh nghi bất định. Trong mắt Trần Phương đầy khinh thường, căn bản không tin Tống Vân Tích sẽ mang thai.
Ánh mắt Lục Hân càng trào phúng liếc Tống Vân Tích, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm một con gà mái không biết đẻ trứng còn có thể có con, đúng nực cười. Nếu thật sự mang thai, Tống Vân Tích nơi nào còn khả năng rơi xuống nhà bọn họ, đã sớm bám vào mấy công tử giàu có. Còn không phải sinh không ra hài tử bị người hưu, mới gả cho chú em bọn họ.
A cha A mỗ cũng là thấy nhà Tống Vân Tích khá giả, muốn lấy chút chỗ tốt trong nhà đối phương, chú em đại khái cũng là coi trọng dung mạo yêu tinh kia. Kết quả 4-5 năm này, đừng nói trứng, liền rắm đều không thả lấy một cái. Hai năm trước một chút một có gió thổi cỏ lay liền đi thỉnh đại phu, tự nhiên là không có kết quả, hiện tại này ngốc tử nói Tống Vân Tích có thai, trong nhà căn bản không ai sẽ tin.
Mộc Phong nhìn A Văn vẫn luôn nhắc mãi, sợ Tống Vân Tích khổ sở, y vội vàng nói: "Tứ đệ sao sẽ bảo vệ bảo bảo thật tốt, đệ đừng sảo đến bảo bảo, ngoan ngoãn ăn cơm của mình đi nào."
Mộc Phong nói xong lời nói, trong lúc nhất thời không khí nhà chính có chút áp lực, Tống Vân Tích đột nhiên cười nói: "Mượn cát ngôn của ngươi A Văn, nếu thực sự có bảo bảo, ta thỉnh ngươi đi trấn trên ăn bữa tiệc lớn."
Ngốc tử lại đối với tiệc lớn không chút hứng thú lập tức mở miệng hét lên: " Kẹo, ta muốn kẹo, kẹo......"
" Được, liền kẹo đi, mua cho ngươi thật nhiều, thật nhiều kẹo, ăn hỏng luôn hàm răng mới được," Tống Vân Tích cười nói, tâm tình tối tăm cũng tốt hơn nhiều.
Đường Cùng nhìn thoáng qua Tống Vân Tích cùng tiểu nhi tử, Tống Vân Tích gả lại đây cũng đã 5 năm, lại luôn không có con, lần này nhìn sắc mặt Tống Vân Tích tái nhợt nôn khan, hắn nói: "An Quý, ngày mai con trở về cũng mang Vân Tích đi mỗ gia nhìn xem. Nó cũng đã một thời gian không có trở về, thuận tiện đi tìm đại phu, nhìn xem có hay không. Tuổi con cũng không nhỏ, nên có cái hài tử, thời điểm đại ca nhị ca con lớn như vậy, hài tử đều có vài đứa."