Côn ŧᏂịŧ bên dưới không ngừng bị lưỡi mềm mại liếʍ qua, kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ ập đến đại não của Đường Viễn Phong, lý trí nói với anh rằng đây là chị vợ sắp cưới của mình, anh phải luôn giữ khoảng cách đúng mực, cộng thêm quán cà quê người người đi lại khắp nơi, hai người chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là sẽ bị người khác nhìn thấy.
Kɧoáı ©ảʍ truyền tới khiến bàn tay đang muốn đẩy Cố Nhã ra của Đường Viễn Phong đổi thành vuốt ve nhè nhẹ, cặρ √υ' trắng nõn của Cố Nhã vừa khít với tay Đường Viễn Phong, chỉ lơ đãng đυ.ng vào một chút đã khiến anh trầm mê.
Tiếng thở dốc của Đường Viễn Phong càng ngày càng nặng nề.
Cố Nhã thật sự quá biết chơi.
Cái lưỡi linh hoạt cẩn thận liếʍ cả côn ŧᏂịŧ đầy gân xanh, lúc cô chạm đầu lưỡi vào qυყ đầυ thì bầu vυ' trắng nõn nà đã bị Đường Viễn Phong xoa nắn bóp thành đủ mọi hình thù. Ngay lúc anh đang hưởng thụ Cố Nhã liếʍ láp côn ŧᏂịŧ mình thì bỗng nhiên cảm thấy côn ŧᏂịŧ cương cứng của mình bỗng nhiên bị thứ gì đó ấm áp chật chội bao lại.
Cố Nhã vậy mà lại ngậm cả côn ŧᏂịŧ của anh vào trong miệng.
Lông mao chọc vào mặt khiến Cố Nhã dùng ánh mắt oán trách nhìn Đường Viễn Phong, đôi môi đỏ bừng ngậm chặt côn ŧᏂịŧ mà không chịu nhả ra, hơn nữa còn chuyển động lên xuống.
Cái miệng nhỏ nhắn của Cố Nhã bị côn ŧᏂịŧ nóng bỏng của Đường Viễn Phong lấp đầy, mỗi lần chuyển động đều có thể nhìn thấy rõ ràng côn ŧᏂịŧ đen tím kia chà đạp miệng nhỏ của Cố Nhã như thế nào.
Cố Tuyết luôn ra vẻ nhu thuận rụt rè ở trước mặt Đường Viễn Phong, tuy cả hai người sắp kết hôn nhưng bọn họ nhiều nhất cũng chỉ ôm, nắm tay, ngay cả hôn môi cũng vô cùng ít. Cố Tuyết không muốn trước khi kết hôn quá thân mật với anh, muốn để thứ quý giá nhất của người con gái giữ đến đêm tân hôn, Đường Viễn Phong thấy cô ta nói cũng có lý nên cũng đồng ý với Cố Tuyết.
Mà bây giờ…
Cố Nhã chuyển động lên xuống nhanh hơn nữa, kɧoáı ©ảʍ vô cùng thoải mái làm Đường Viễn Phong nhắm hai mắt lại.
“A…”
Đường Viễn Phong không nhịn được thấp giọng gầm lên, đôi tay lại càng dùng sức đè đầu Cố Nhã, sau có cắm rút côn ŧᏂịŧ vào sâu bên trong miệng của Cố Nhã, thậm chí qυყ đầυ to lớn còn thọc vào cổ họng của cô.
Quán cà phê thường xuyên có khách đi qua đi lại, nhưng giờ đây khát vọng dưới thân khiến Đường Viễn Phong chẳng thể suy nghĩ nhiều thêm nữa, anh chỉ muốn được miệng nhỏ của Cố Nhã bao bọc mãi.
“Ưm ưm…”
Cố Nhã thấp giọng xin tha, âm thanh kiều mị đó như đang mời gọi côn ŧᏂịŧ đã căng cứng trong miệng, lông mao cùng tinh hoàn liên tục đập vào mặt cô, nhưng Đường Viễn Phong muốn nhiều hơn nữa, nhanh hơn nữa...
Sau khi hung hăng cắm rút hơn vào chục lần, qυყ đầυ thô to chảy ra một ít chất lỏng trong suốt.
“A…ưʍ...”
Đường Viễn Phong gầm lên một tiếng rồi muốn lấy côn ŧᏂịŧ còn đang trong miệng Cố Nhã ra.
Anh muốn bắn.
Nhưng Cố Nhã lại không để Đường Viễn Phong rút ra, cô thừa dịp Đường Viễn Phong đang thở dốc cắm rút thì ái muội nói, “Em rể, chị muốn…”
“Bắn cho chị…”
“Chị muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em rể.”
Vừa nói xong thì Cố Nhã lại ngậm cả côn ŧᏂịŧ vào miệng.
Nghe được Cố Nhã nói như vậy, Đường Viễn Phong cũng không từ chối, anh hung hăng cắm rút côn ŧᏂịŧ vào trong miệng Cố Nhã thêm mấy chục lần.
Sau đó qυყ đầυ thô to run lên, nháy mắt phun ra một cô tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa đặc sệt lại nóng bỏng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy từ đôi môi đỏ xuống dưới, sau đó chảy vào trong khe vυ' trắng nõn đẫy đà của Cố Nhã.
“Yêu tinh!”