Quân Tưởng

Chương 4: Bên trong xe (H) tìm cô, cuối cùng vẫn là làm loại việc này (1939)

Trình Phi nhìn sang chỗ khác nhấn nút phát CD. Âm thanh trên xe của Harmon Kardon phân tách thế giới bên trong và bên ngoài xe thành hai thế giới.

Âm nhạc nổi lên. BWV1034-3.Andante.

Bach’s Trio Sonatas in E Minor, sáo cùng dương cầm, đẹp như một câu chuyện cổ tích.

Anh quay mặt lại nhìn cô đang say sưa với khúc nhạc.

Có chút buồn cười. “Thích J.S.Bach à?” Cho nên ngày đó bị mưa xối thành như vậy cũng chưa đi.

Triệu Ôn Ôn mở mắt ra, lấy hết can đảm nhìn thẳng anh.

Thích J.S.Bach, càng thích người tấu khúc nhạc của J.S.Bach hơn.

Muốn nghe anh đàn, càng muốn được anh yêu thương và trân trọng.

Du͙© vọиɠ trong mắt Trình Phi nổi lên, anh chỉnh lại ghế lái, vươn tay ôm cô vào lòng, hai tay ôm eo cô, chậm rãi xoa bóp mông.

Tìm cô, cuối cùng vẫn là làm loại việc này.

Không ngoài ý muốn.

Triệu Ôn Ôn cúi đầu, che lại thất vọng ở đáy mắt.

Rất mau, bàn tay anh đã khiến cô không thể suy nghĩ thêm.

Âm lượng được hạ thấp, ngay sau đó bên trong xe vang lên tiếng thở gấp dồn dập.

“Ưʍ... Ưʍ... Ư a...” Thân thể cô đã bị anh dạy dỗ thành thật.

Ngón tay Trình Phi thâm nhập sâu, ở âʍ đa͙σ ẩm ướt ấm áp nhẹ nhàng trừu động, một bên thọc vào rút ra, một bên sờ soạng tìm kiếm ở vách bên trong, dần dần sờ đến một chỗ nếp uốn thô ráp, đầu ngón tay tăng thêm lực đạo, cọ xát thật mạnh.

“A...” Triệu Ôn Ôn gần như ngay lập tức kêu ra, mũi chân căng thẳng.

Ngón tay liên tục ấn vào điểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ kia, kɧoáı ©ảʍ hít thở không thông lại ập đến, trong đầu có cái gì đó nổ tung, nước sâu trong thân thể như suối nguồn phun trào ra.

Anh đã tìm thấy điểm G mà anh vô tình cọ xát vào ngày hôm đó.

Trình Phi cảm thụ được thân thể cô run rẩy kịch liệt, trong lòng bàn tay đều là dâʍ ŧᏂủy̠ cô phun ra.

Thật là vưu vật.

Một ngón tay còn bị cuốn chặt như vậy, có thể tưởng tượng được côn ŧᏂịŧ thô to đi vào sẽ có bao nhiêu chặt chẽ mất hồn.

Trình Phi đã cứng khi ý nghĩ này xuất hiện.

Triệu Ôn Ôn mất một lúc mới hoàn hồn từ trong dục niệm.

Anh thậm chí còn chưa cởϊ qυầи mà cô đã cao trào một lần, thật là cảm thấy thẹn.

Thân dưới cứng rắn chống vào người cô, Triệu Ôn Ôn cố di chuyển tránh đi lại thu được ánh mắt cảnh cáo của anh liền không dám động nữa, chỉ biết bám vào anh.

Trình Phi kéo cô thấp xuống, một tay cỏi bỏ nút thắt cổ áo, duỗi tay vào.

Đầu ngón tay đẩy nội y ra, màu trắng viền hoa khá vừa ý. Bóp mạnh vài cái, anh thò đầu lại gần, vùi đầu vào giữa hai bầu ngực đầy đặn.

Nút thắt từng cái bị cởi bỏ, cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt anh. Môi lưỡi liếʍ láp nhũ thịt trắng nõn, hai tay bắt đầu từ đùi di chuyển lên theo đường cong mượt mà, qua lại giữa eo bụng, cuối cùng trở lại mông, kéo xuống chiếc qυầи ɭóŧ đã sớm ướt đẫm của cô.

Anh để cô ngồi lên trên, ôm lấy mông cô từ từ ngồi xuống côn ŧᏂịŧ anh, tư thế này khiến cô chặt hơn, chặn đến nỗi qυყ đầυ nhất thời đều chen không lọt. Sau đó anh cọ tới cọ lui ở âm đế, thịt cùng thịt dán vào nhau, cứng rắn công kích mềm mại, cọ đến nỗi Triệu Ôn Ôn nhũn cả người, huyệt khẩu ẩm ướt từng đợt chột dạ.

“A...” Qυყ đầυ vài lần lướt qua nơi đó lại cố ý không đi vào. Cô thở hổn hển, khát vọng nhìn anh.

“Tự mình ngồi xuống đi.” Trình Phi dùng ánh mắt ý bảo.

Dưới cái nhìn của anh, cô rụt rè đưa tay cầm lấy côn ŧᏂịŧ của anh.

Lần đầu tiên sờ dươиɠ ѵậŧ của đàn ông, cảm giác đầu tiên là nó rất nóng, vừa nóng vừa cứng, cầm trong tay rất thoải mái. Cúi đầu, của anh thật lớn, thật thô, gân xanh dày đặc, đỉnh sung huyết cực đại, đầu ngón tay xẹt qua khe mũ, cứng như lăng.

Chỉ cầm trên tay mà cơ thể đã có cảm giác thỏa mãn khó tả.

Trình Phi bị cô sờ đến đùi một trận căng chặt, nắm lấy cổ tay cô hướng dẫn cô nhét côn ŧᏂịŧ của mình vào trong. Triệu Ôn Ôn chống đỡ ngồi xuống, qυყ đầυ mở ra âʍ ɦộ, căng ra huyệt khẩu, tách ra vách thịt, tiến vào thật sâu. Đột nhiên Trình Phi ấn mạnh cô xuống, “...” Dươиɠ ѵậŧ rốt cuộc cũng thâm nhập, hai người gần như đồng thời phát ra tiếng thở dài.

“Động đi.” Anh nhéo eo cô, dạy cô động tác lên xuống, rút ra lại cắm vào, qua lại phun ra nuốt vào, trước sau đung đưa.

“Ưʍ...” Triệu Ôn Ôn khó nhịn mà lắc lư mông lên xuống, cùng anh phun ra nuốt vào ngậm lấy. Kɧoáı ©ảʍ như mắc ở cổ, chậm chạp không chiếm được an ủi. Hai đầṳ ѵú bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đỏ ửng lên.

Sau hơn hai mươi cái, Trình Phi ngại động tác của cô quá chậm lại không có lực, liền vỗ mạnh mông cô, rốt cuộc nhịn không được nâng thân lên, chế trụ eo cô, eo mông cường tráng cong lên, nhanh chóng mà có lực ra vào.

“Nga... Ngaa...” Triệu Ôn Ôn bị anh đỉnh mà hai vυ' như thỏ trắng loạn run lên, đầu lâu lâu lại đập vào nóc xe, đành phải ngả người ra sau, một tay chống lên kính, miễn cho bị anh đỉnh đi xuống.

“Nhẹ chút... nhẹ một chút...á” Cô khẽ rên lên, vô lực mà ngẩng cổ.

Hơi nóng từ cơ thể cô làm mờ kính cửa sổ, ánh mắt Trình Phi càng tối, càng thêm mãnh liệt ra vào, nước cô chảy làm lông tóc anh đều ướt đẫm, bên trong nóng bỏng bao vây lấy anh như là muốn thiêu cháy, anh biết cô sắp tới rồi.

Thân thể ngây ngô nhanh như vậy đã biến thành tham lam, một đợt lại một đợt cao trào, siết đến anh nhịn không được mà hít sâu, một ham muốn hủy diệt xấu xa đột nhiên nổi lên, quả thật muốn chơi hư cô.

Tư thế nữ trên dễ dàng cắm đến điểm G, qυყ đầυ lại lần nữa cọ xát đến chỗ thô ráp kia, Triệu Ôn Ôn co giật toàn thân xông lêи đỉиɦ đầu, thất thần hô ra tiếng.

Trong cơn kɧoáı ©ảʍ Trình Phi rút ra, đột nhiên lật người cô lại ghé vào vô lăng, bẻ ra mông thịt rồi lại đút vào từ phía sau, dùng hết sức va chạm, “Bạch bạch bạch...” Tiếng tinh hoàn và mông thịt đập vào nhau vừa lớn vừa trầm, rút ra cắm vào, cắm vào rút ra, rút ra cắm vào, cắm vào rút ra.

Triệu Ôn Ôn vốn vẫn còn dư âm của đợt trước, bị anh cắm đến thần hồn không rõ, vài lần cảm thấy chính mình đã tới cực hạn, rồi lại bị đưa vào một đợt mới, rêи ɾỉ tan thành từng mảnh nhỏ, quả thực muốn chết đi.

Không biết đã qua bao lâu, Trình Phi đè cô lên vô lăng, bộ ngực nặng trĩu bấm còi, phát ra một tiếng bíp dài, đồng thời, sâu trong hành lang run rẩy kịch liệt hút chặt, Trình Phi rốt cuộc không chống cự được kɧoáı ©ảʍ, do dự một giây, vô cùng nhuần nhuyễn bắn trong cơ thể Triệu Ôn Ôn.

Thời điểm xuống xe, bị gọi lại.

“Đến bác sĩ kê đơn thuốc, uống đúng giờ.” Thời điểm cuối cùng rút ra chắc chắn không đủ tận hứng.

Triệu Ôn Ôn sửng sốt một chút, mới nhận ra anh nói đến thuốc gì, ửng hồng trên mặt chậm rãi rút đi.

Nhìn cô một cái, Trình Phi không nói gì nữa, khởi động xe rời đi.

Triệu Ôn Ôn đứng tại chỗ trong chốc lát, cho dù vừa mới lau sạch sẽ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh còn sót lại cơ thể vẫn không ngừng trào ra.

Lấy di động, phát hiện bản thâ còn không có lưu số anh.

Nghĩ một chút, lưu hai chữ Green House.

Không viết tên anh, không phải không muốn mà là bởi vì mọi thứ trước mắt đối với cô đều đáng xấu hổ, phóng đãng, không nên bị công khai.

Các bạn cùng lớp đến thư viện tìm Triệu Ôn Ôn, nói vừa rồi trên đường nhìn thấy Trình Phi.

“Có vẻ như thay đổi bạn gái rồi, lần này không biết là Học viện nào.” Diễm Mộ, bạn cùng lớp nói, “Nhưng mà cô ấy cũng rất xinh đẹp.”

Triệu Ôn Ôn à một tiếng, vùi đầu tiếp tục chép bài.

“Tuấn nam mỹ nữ, nói đến yêu đương nhất định tình cảm mãnh liệt bắn bốn phía.” Bạn học lẩm bẩm một hồi, phát hiện Triệu Ôn Ôn một chút phản ứng đều không có, “Này, cậu không tò mò sao?”

“Quên đi, dù sao thì đó cũng không phải chuyện loại người như chúng ta có thể mơ ước.” Cô chưa kịp trả lời thì bạn học đã tự giễu nói.

“...” Triệu Ôn Ôn dừng bút lại, tiếp tục viết.

“Cậu tự học cái này?” Bạn học tò mò kéo tới nhìn, ngoại ngữ thứ hai chọn là tiếng Đức.

“Có chút hứng thú.” Triệu Ôn Ôn nói.

“Không ra nước ngoài thì không dùng được đâu.” Dù ra nước ngoài cũng không dùng được, các bạn cùng lớp cho rằng lãng phí thời gian, không bằng học tiếng Nhật, các công ty Nhật tại Trung Quốc cũng tương đối nhiều.

Trình Phi đi thẳng đến phòng huấn luyện sau giờ học.

Anh muốn thành lập một đội đua thuyền để thi đấu với đại học B. Trước đây đại học A không có hạng mục như vậy, anh liền xin tài trợ từ trường học và sử dụng các mối quan hệ cá nhân của mình tìm một số cơ sở để gây quỹ, còn muốn tìm địa điểm thi đấu, thuê huấn luyện viên.

Kể từ khi khai giảng anh đã tìm kiếm đồng đội thích hợp, Lục Quần là một trong số đó. Hắn ở trong hội sinh viên, càng tiện giúp anh tìm người và gây quỹ.

Trước địa điểm thi đấu có một buổi kiểm tra thể lực, Trình Phi từ bên cạnh bước vào phòng thay đồ, thay bộ quần áo thể thao màu xanh đậm, tìm một sợi dây màu đen trên cổ tay buộc tóc mái lại.

Lục Quần đi vào, Trình Phi nhướng mày nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi, “Cậu thật sự chuẩn bị cho người đó tới?”

“Không phải ai cũng đua thuyền được.” Lục Quần khoang tay, nhàn nhã dựa vào bên cạnh tủ đựng đồ.

Trình Phi nhún vai, đóng cửa tủ lại, không nói nữa.