Quân Tưởng

Chương 5: Green House (2204)

Triệu Ôn Ôn cuối cùng cũng nhìn thấy bạn gái mới của Trình Phi khi họ đi ngang qua.

Cô gái có mái tóc xoăn màu nâu, mặc một chiếc yếm đai màu đen ở lưng quần tây màu xám, vừa gầy vừa cao, nhìn qua như người mẫu trên tạp chí, mùi nước hoa rất thơm.

Có lẽ anh thích kiểu con gái này đúng không?

Khi họ nhìn nhau, cũng giống như trước kia, ánh mắt Trình Phi nhẹ nhàng dừng trên mặt cô, ước chừng một giây liền lướt qua cô đi về phía trước. Không có gì khác thường.

Khoảnh khắc đó, trái tim Triệu Ôn Ôn chết lặng. Cô che giấu mọi cảm xúc của mình và đến lớp với bạn học như thường lệ.

Thuốc tránh thai đã mua, mỗi ngày một viên, liên tục 21 ngày rồi nghỉ 7 ngày. Sợ bị bạn cùng phòng nhìn thấy, cô cho thuốc vào vỏ hộp vitamin C.

Buổi tối hôm nay, Triệu Ôn Ôn lại bắt đầu nhận được tin nhắn sắc tình.

“...liếʍ vυ' cậu, liếʍ đến núʍ ѵú đỏ sưng lên, một ngụm nhai nát thịt vυ' nuốt vào bụng, thơm quá, thật ngọt...”

“Có muốn ca ca dùng dươиɠ ѵậŧ thô to thao tiểu huyệt ướt đẫm, thao đến thịt huyệt tung bay, nước chảy ròng ròng, lớn tiếng gọi ca ca dùng sức thao em, dươиɠ ѵậŧ ca ca thật lớn, thật thoải mái, Ôn Ôn thật muốn ăn đại dươиɠ ѵậŧ của ca ca...”

Số lạ.

Không phải Trình Phi.

Nếu anh muốn cô sẽ trực tiếp biểu đạt, không bao giờ chơi thủ đoạn hạ lưu như này.

Hơn nữa, cho dù ở thời điểm kịch liệt anh cũng rất ít nói ra những từ xấu xa tục tĩu.

Triệu Ôn Ôn kéo số vào danh sách đen. Không biết nên làm gì bây giờ.

Loại chuyện này không có cách nào nói với bạn cùng lớp hoặc giáo viên.

Liên tiếp mấy ngày cô đi học đều có chút lo lắng đề phòng, sợ lại gặp phải nam sinh biếи ŧɦái kia.

Cuối tuần Triệu Ôn Ôn cùng bạn học đi dạo phố, vừa đi dạo không lâu thì nhận được tin nhắn từ Green House, “Ở đâu?”

Bây giờ? Từ khu thương mại về đến trường học mất hơn một giờ ngồi xe. Bọn họ vừa mới đến, Triệu Ôn Ôn không muốn làm hỏng sự nhiệt tình của bạn học.

Cô ôm tâm lý thử xem cự tuyệt anh, “Hôm nay em có việc.”

Đợi một lúc, Trình Phi không trả lời lại.

Như vậy cũng tốt, Triệu Ôn Ôn nghĩ thầm, có lẽ anh đi tìm người khác rồi, không phải còn có bạn gái sao.

Cất điện thoại vào túi nhỏ liền không để ý nữa. Thời tiết từ thu sang đông có chút lạnh, bọn họ tới đây mua sắm quần áo. Bạn học mua một chiếc áo gió và một chiếc áo khoác denim, Triệu Ôn Ôn mua vài chiếc áo len.

Trên xe bus trở về nhà, Triệu Ôn Ôn lấy điện thọai ra mới nhìn thấy tin nhắn trả lời chưa đọc.

Trình Phi gửi tới một vị trí, còn thêm hai chữ, “Chờ em.”

Anh quá giỏi trong việc chèn ép tâm trí cô.

Nếu anh nói thẳng “Lại đây”, có lẽ cô sẽ kháng cự không đến.

Nhưng anh lại nói “Chờ em”, cô sao có thể không đi.

Khi xe bus đến trạm dừng, cô chào bạn học rồi xuống xe.

Cầm vài túi đồ, Triệu Ôn Ôn đứng trước cửa khách sạn nào đó, cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Có một đài phun nước phía trước khách sạn, đứng hơn nửa giờ ở đó cô liền cảm thấy hơi lạnh. Vài lần muốn rời đi nhưng cuối cùng lại vẫn không đi.

Khi trời tối, đèn đài phun nước bật sáng. Cũng không biết đã qua bao lâu, trong tầm mắt rốt cuộc xuất hiện chiếc xe hơi màu lam bạc.

Ngay lúc đó, Triệu Ôn Ôn cảm thấy mình sắp khóc.

Mới vừa lên xe đã hắt xì thật lớn. Phỏng chừng có chất lỏng phun tới bảng điều khiển màu gỗ, cô vội vàng rút khăn giấy lau đi.

“Thật xin lỗi, vừa rồi trời quá lạnh.” Cô vội vàng xin lỗi mới phát hiện hôm nay anh ăn mặc rất chỉnh tề, vest đen, sơ mi trắng, cà vạt xanh đậm, tóc mái thổi bay tạo kiểu, trông thành thục lại càng anh tuấn. Anh thật sự rất đẹp trai, mặc đồ thể thao đẹp, mặc vest lại càng đẹp.

Trình Phi nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Có lẽ là vì đi mua sắm, cô mặc chiếc áo hoodie màu xanh lá cây đậm, trước ngực có họa tiết công chúa Bạch Tuyết đầu đội quả bóng, trên má còn có vài nét trẻ con.

Trình Phi đột nhiên có chút buồn cười, không biết tại sao mình lại vì một cô gái nhỏ mà xao động bất an.

Xe trở về trường, lái đến căn nhà màu xanh lá.

Trên đường Triệu Ôn Ôn lại lần nữa nhận được tin nhắn quấy rầy. “Tại sao tiểu tao phụ không trả lời? Có muốn ca ca giúp em liếʍ tiểu huyệt không? Ban đêm ngứa ngáy có muốn đại dươиɠ ѵậŧ của ca ca chọc vào không...”

Cô chưa đọc hết đã vội tắt điện thoại nhét vào túi. Rõ ràng đã kéo vào danh sách đen, nhưng người kia lại đổi một số khác. Cô quả thực đối với hắn sinh ra tâm lý sợ hãi.

Dường như nhận ra sự kỳ lạ của cô, Trình Phi nhìn cô một cái, nhưng không nói gì. Triệu Ôn Ôn cũng không muốn nói chuyện, nhìn ngoài cửa sổ phát ngốc, hai người một đường im lặng thẳng đến khi xuống xe.

Vốn dĩ muốn làʍ t̠ìиɦ để thả lỏng những căng thẳng và mệt mỏi cả ngày nhưng thấy cô từ đầu đến cuối có vẻ không hứng thú nên Trình Phi cũng không miễn cưỡng. Quăng chùm chìa khóa vào chiếc bát đựng trái cây bằng gỗ, anh lên lầu thay quần áo rồi xuống tầng hầm chạy bộ.

Thấy Trình Phi có vẻ không quan tâm đến cô, Triệu Ôn Ôn đặt đồ đạc xuống, đi loanh quanh trong nhà.

Đây là lần thứ hai Triệu Ôn Ôn đến đây. Ngoài những hồi ức không tốt đẹp lần trước, cô quả thật rất thích ngôi nhà màu xanh lá này.

Nội thất có tông màu nâu và chủ đạo là gỗ nguyên khối. Sàn nhà nâu, khung cửa nâu, cầu thang nâu, tủ sách nâu. Dùng tay sờ vào, chất gỗ rắn chắc dày đặc toát lên vẻ bóng bẩy mờ ảo, có loại trải qua năm tháng lắng đọng lại.

Phòng bếp lát gạch màu xanh đậm giả cổ, phòng khách trải thảm len dệt dày, cạnh sô pha có đèn đặt dưới đất, sau lưng chính là tủ sách âm tường, rất thích hợp trực tiếp nằm xuống đọc sách.

Cô chậm rãi bước lên cầu thang, nhìn thấy cây dương cầm của anh trên tầng hai. Trong phòng không bật đèn, màu đen, cao lớn, im lặng, giống như chủ nhân của nó.

Cô cũng nhìn thấy phòng ngủ của anh, cửa mở, Triệu Ôn Ôn không đi vào.

Trở lại lầu một, vẫn không thấy bóng dáng Trình Phi. Đi qua phòng khách, có một hành lang nhỏ bên cạnh phòng ăn, đặt một ghế sô pha nhỏ cùng một chiếc bàn dài bằng gỗ nguyên khối, trên bàn có đèn và vài cuốn sách, chắc là nơi anh học.

Triệu Ôn Ôn không động vào đồ trên bàn, tìm một góc, lấy notebook ghi nhớ từ đơn của mình ra đọc thầm.

Trình Phi tập thể dục xong, đi tắm và thay quần áo, ở phòng khách tìm được Triệu Ôn Ôn, cô đang ngủ gục trên bàn, bên cạnh đặt một quyển vở nho nhỏ, vở bị khuỷu tay cô đè lên, lộ ra từ đầu tiên ở trên, enchantée. Có lẽ là từ vựng mới của cô. Cô có vẻ thích nghiêng một chút khi viết chữ e, khiến nó nhìn tròn tròn, có chút đáng yêu.

Trình Phi không đánh thức cô.

Buổi diễn tấu hữu nghị, thương diễn không thể thoái thác, chuẩn bị cho đua thuyền, rèn luyện thể chất, bài chuyên ngành, bài tập giữa kỳ... Anh có quá nhiều việc phải làm. Lúc này, anh vừa hoàn thành một buổi biểu diễn dương cầm để kéo tiền tài trợ, anh còn phải suốt đêm hoàn thành báo cáo hạn chót vào thứ Hai.

Anh cũng không muốn và cũng không thể dành quá nhiều thời gian cho chuyện nam nữ và đưa cô về nhà, có lẽ vì cô hiếm khi làm phiền anh.

Không, cô chưa bao giờ.

Khi Triệu Ôn Ôn tỉnh dậy, Trình Phi đang nhanh chóng gõ bàn phím, nghe thấy động tĩnh cũng không ngẩng đầu lên, “Nếu đói bụng thì trong phòng bếp có hamburger.”

Triệu Ôn Ôn ngẩn người, lơ đễnh đi vào phòng bếp, ăn một nửa chiếc bánh mì kẹp thịt bò năm tầng vừa cắt xong để trong đĩa sứ trắng. Sau khi rửa sạch tay và đĩa, rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận sao mình lại ở chỗ này.

Cô cần phải đi.

Sau khi thu dọn đồ đạc, Triệu Ôn Ôn chào tạm biệt anh.

“Ừ..” Trình Phi thuận miệng đáp, vẫn vùi đầu trước màn hình máy tính.

Anh thay áo dài tay bằng vải cotton đơn giản và quần thể thao, dưới ánh sáng của đèn bàn, anh trông lịch lãm hơn bình thường rất nhiều.

Đây là lần đầu tiên họ ở chung một mình lâu như vậy mà không làʍ t̠ìиɦ.

Trong lòng Triệu Ôn Ôn hiện lên một tia lưu luyến.

Nhận thấy cô đứng yên không nhúc nhích, Trình Phi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn cô với ánh mắt dò hỏi, ý tứ là còn có việc sao?

Triệu Ôn Ôn lắc đầu, xoay người nhanh chóng đi ra ngoài.

Bên ngoài trời đã tối hẳn, lúc bước ra gấp gáp nên không cảm thấy, đi một đoạn mới cảm thấy có một chút sợ hãi. Từ nơi này đến ký túc xá phải đi xuống núi, băng qua gần như toàn bộ khuôn viên trường. Thường thì không có gì, buổi tối cũng thường xuyên có lớp, cô đã quen với việc đi bộ trong trường. Chỉ là sau khi nhận được những tin nhắn biếи ŧɦái kia, khó tránh khỏi có chút nghi thần nghi quỷ.

Đi được một đoạn càng thấy sợ. Triệu Ôn Ôn cho tất cả quần áo vào một chiếc túi giấy, ôm ở trước ngực rồi bỏ chạy. Cũng may hôm qua ra ngoài ăn mặc rất nhẹ nhàng, thích hợp chạy bộ.

Khi Trình Phi dừng lại uống nước mới phát hiện đã gần 10 giờ. Rèm trong phòng khách được kéo ra, bên ngoài tối đen như mực.

Anh biết cô còn cả một chặng đường dài để đi về. Ban ngày khuôn viên trường yên lặng u nhã, tới buổi tối thì khó có thể nói, trong bóng đêm nguy hiểm bốn phía.

Vừa rồi đứng đó không đi là muốn anh đưa về sao?

Nếu cô nói ra, có lẽ anh sẽ đồng ý.

Anh nhớ bóng dáng nhỏ bé co ro đứng ở cửa khách sạn buổi tối đợi anh. Trình Phi quay lại bàn, cầm điện thoại gọi đi.

Triệu Ôn Ôn đang chạy thật nhanh thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên khiến cô giật mình.

Cô móc điện thoại ra xem nhìn thấy tên người gọi, chưa bao giờ cô lại vui như vậy khi nhận được điện thoại từ anh.

“Trình Phi...” Cô dừng lại, thở hổn hển, khàn khàn gọi tên anh, hốc mắt đều đã ươn ướt.

“Đến đâu rồi?” Đầu kia điện thoại nhẹ giọng hỏi.

“Gần đến nơi rồi...” Triệu Ôn Ôn lấy mu bàn tay lau nước mắt, cố gắng bình tĩnh, không muốn anh phát hiện mình nhát gan yếu ớt như vậy.

“...” Tiếng gọi im lặng trong chốc lát, trong tiếng hít thở trộn lẫn vào nhau, nỗi sợ hãi khi đi một mình trong bóng tối nửa giờ đồng hồ chậm rãi được xoa dịu.

“Anh sẽ tiếp tục cuộc gọi, khi nào em về đến nơi thì ngắt máy.” Trình Phi không vạch trần cô, “Có chuyện gì thì kêu anh một tiếng.”

“Vâng.” Triệu Ôn Ôn dùng sức gật đầu.

Xem ra lại khóc, Trình Phi đặt điện thoại sang một bên.

Vẫn là một cô gái nhỏ.

Bên tai nghe tiếng anh gõ bàn phím, mười phút sau dù đi một mình nhưng cô vẫn cảm thấy an tâm vô cùng.

Anh không nói nữa, Triệu Ôn Ôn cũng không gọi anh, nhưng cô biết anh vẫn luôn ở đó.