Quân Tưởng

Chương 3: Phòng học (hạ) bị anh thao đến ngất xỉu (H) (2232)

Trình Phi không khống chế được mà luận động.

Thân thể còn đang hưng phấn bị anh thao càng thêm mãnh liệt run rẩy, bên trong cơ thể dường như có một cái lỗ đen, vừa tham lam lại sợ hãi, tay Triệu Ôn Ôn chống bả vai Trình Phi sợ hãi co rụt lại, “Từ bỏ...”

“Mới vậy đã không được?” Trình Phi chậm rãi rút ra, cười lạnh, “Anh còn chưa bắt đầu...”

Triệu Ôn Ôn nức nở một tiếng, huyệt khẩu bị thô to của anh ma sát, sướиɠ không nói nên lời, cô nhịn không được kẹp chặt chân, gắt gao quấn lấy eo Trình Phi.

“Nhẹ chút...” Anh vặn nhẹ đầṳ ѵú cô, nhàn nhạt, “Đừng kẹp anh đến bắn.”

Gương mặt này nói như vậy. Anh đã từng xa xôi không thể với tới, hiện tại lại cùng cô làm chuyện thân mật riêng tư như vậy.

Triệu Ôn Ôn ngẩng mặt lên, thất thần nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh. Ý loạn tình mê.

Đột nhiên Trình Phi thúc một cái thật manh, sau lưng cô đυ.ng vào cánh cửa. Chiếc váy che nửa ngực, hai bầu vυ' trắng nõn bị đâm không ngừng lắc lư trên dưới, phóng đãng, cùng với khuôn mặt ngây thơ trong sáng gây ấn tượng mạnh cho thị giác.

“Bang bang bang...” Thân dưới liên tục va chạm, ngón tay thon dài không ngừng ấn vào hạch cứng giữa thịt mềm, không ngừng xoa nắn đè ép, công kích từ trong ra ngoài, kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng tăng thêm gấp bội.

“Không được, chậm một chút... Từ bỏ... A a” Cô chưa từng trải, thân mình làm sao chịu được, kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể đấu đá lung tung, “A...” Cô muốn chết.

Trình Phi không dao động, sờ đến eo cô trên mông một tầng mồ hôi mỏng. Sắc mặt cô ửng hồng, hai chân đã không kẹp được eo anh, mềm mại trượt xuống.

Anh duỗi tay đỡ lấy mông cô nâng lên, đè xuống, côn ŧᏂịŧ từng cái cắm đến càng sâu. Nơi tiếp giáp của cơ thể nước tràn lan, làm ướt lông tóc hai người cuộn lại giao triền. Tiếng nước tư tư trong phòng học yên tĩnh không người lại càng phóng đãng.

“Có ai nhìn thấy bộ dạng dâʍ đãиɠ như vậy không?” Trình Phi một chút một chút cắm cô, mặt không biểu tình hỏi.

Triệu Ôn Ôn ánh mắt mê ly liếc nhìn anh một cái, giọng khàn không nói nên lời, mềm oặt mặc anh đùa giỡn.

Trên hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Triệu Ôn Ôn lập tức thanh tỉnh, thân thể nháy mắt cứng đờ.

Xem ra có người đến trước tự học. Cô không biết bọn họ rốt cuộc đã làm bao lâu.

Trình Phi lại như không nghe thấy, hoàn toàn không có ý dừng lại.

“Có người...” Cô lo lắng siết chặt tay anh.

“Sợ cái gì,” Trình Phi ổn định mông cô nâng lên, hướng đến eo chính mình đâm xuống, vào vừa tàn nhẫn lại sâu, “Nghe thấy được cũng không ai dám vào.”

Khẩn trương cùng kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạ thể co rút kịch liệt, “...” Triệu Ôn Ôn che lại tiếng rêи ɾỉ suýt nữa tràn ra miệng, lo lắng sợ hãi, nước mắt tràn ra. Nhưng hoàn toàn không ngăn cản được anh.

Tiếng bước chân bên tai càng ngày càng gần, dươиɠ ѵậŧ Trình Phi vẫn cắm trong cơ thể cô, càng thêm hung mãnh tàn sát bừa bãi. Sau một cái rút ra lại cắm vào, đột nhiên, đằng trước bổ ra nhục bích, hung hăng đυ.ng phải nơi nào đó, thoáng chốc như mở ra công tắc quan trọng, kɧoáı ©ảʍ hít thở không thông lan tràn từ đầu đến ngón chân, đẩy Triệu Ôn Ôn đến chín tầng mây. Trong nháy mắt mất khống chế, Trình Phi ấn đầu cô xuống, ngăn chặn toàn bộ thanh âm.

Bên trong cô co chặt, đôi mắt đỏ bừng, chỗ sâu trong âʍ đa͙σ như có cái miệng nhỏ dùng sức hút anh không bỏ. Trình Phi tăng nhanh tần suất chạy nước rút của mình, trước khi sướиɠ ngập đầu đến mất khống chế thì rút ra, bắn trên bụng cô.

Anh nâng đầu Triệu Ôn Ôn mềm oặt trên vai lên mới phát hiện cô đã ngất xỉu.

Triệu Ôn Ôn mở mắt ra, thấy được hoàng hôn trên ngọn cây bên ngoài cửa sổ phòng học.

Cô giật mình, phát hiện mình đang ngồi trên ghế dựa, trên người là đồ thể dục của Trình Phi.

Quần áo thoang thoảng mùi mồ hôi sau khi vận động và mùi nước giặt hương gỗ, khoảnh khắc thân mật vừa rồi, chóp mũi cô đều là mùi của anh.

Cô ngồi dậy, thấy Trình Phi đang dựa vào bục giảng, tay cầm cuốn từ điển.

Nghe thấy động tĩnh, anh ngẩng đầu, “Tỉnh rồi?”

“dulamnademigensamochblevandashantmigverkasreenkeltingendast…” Đầu ngón tay mảnh mai lướt trên tờ giấy, giọng nói so với ngày thường càng trầm thấp hơn đọc một câu tiếng nước ngoài.

Giống tiếng Anh, lại không phải tiếng Anh.

Triệu Ôn Ôn ngơ ngác nhìn anh.

“Một bông hồng không có gai, ai cũng có thể hái được.” Anh dùng tiếng Trung nói lại một lần.

Đóng quyển sách trên tay lại, Trình Phi duỗi thẳng chân. Chỉ trong nháy mắt anh đã khôi phục lại bộ dáng cao lớn lạnh nhạt, khó có thể với tới.

Triệu Ôn Ôn máu nóng đột nhiên lạnh băng.

Vừa rồi sự thân mật như có như không cùng với tìиɧ ɖu͙© ôn nhu không hề giữ lại phảng phất chỉ là ảo giác của mình cô.

Đừng để người khác chạm vào em.

Khi anh rời đi nói như vậy.

===

Thân thể có chút chưa đã thèm, nhìn lại thời gian đã muộn.

Trình Phi một tay kẹp điếu thuốc, tay cầm quần áo và túi cầu thản nhiên ném qua vai, chân dài lười nhác bước qua khuôn viên trường trong buổi chạng vạng.

Thân thể cường tráng, dáng người cao lớn, ven đường không ngừng có nữ sinh quay đầu lại nhìn anh, anh đã quen với ánh nhìn này, coi như không thấy.

Trở lại phòng, thời điểm tắm vòi sen, anh dùng tay giải phóng ý nhị chưa tan trong cơ thể.

Không đủ, càng muốn càng nhiều. Anh thở hổn hển bắn vào cánh cửa kính phòng tắm.

Không nghĩ tới nghiện như vậy. Chỉ là suy nghĩ một chút anh đã cảm thấy muốn cứng.

Dùng khăn lông xoa xoa tóc, tùy ý mặc chiếc quần thể thao, anh đi chân trần đến phòng dương cầm.

Ngẫu nhiên đàn một đoạn Cantata BWV147 trong bóng tối.

Phần kết “Tâm khẩu hành vi cùng sinh mệnh” của J.S.Bach, “Jesus, mọi người nhìn lên vui sướиɠ”.

====

Trong tiết học ngữ pháp.

Triệu Ôn Ôn đang viết ghi chú, điện thoại bên cạnh cuốn sách giáo khoa đang để im lặng đột nhiên sáng lên.

Cô lấy xuống dưới bàn học, mở ra, là một dãy số lạ, “Đang ở đâu?”

Gần như theo bản năng cô liền biết là anh.

Trái tim Triệu Ôn Ôn thắt lại, cơ hồ không thở nổi.

Ngày đó ở trong phòng học anh muốn số cô, nhưng cô không cho.

Này giống như ám chỉ rằng anh có thể tìm cô.

Ngược lại, không thể.

Đã gần một tuần không có gì xảy ra, cô không biết nên cảm thấy may mắn hay là mất mát.

Bản thân chẳng qua là một trong nhiều đối tượng phát tiết của anh.

Đại khái do dự một phút, Triệu Ôn Ôn chậm rãi đánh ra hai chữ, “Đi học.”

“Vị trí?” Gần như không có khoảng cách, bên kia đã nhắn lại.

“Học viện Lý.”

“Ra ngoài.”

Triệu Ôn Ôn hít sâu một hơi, liếc nhìn bục giảng.

Trong khoảng thời gian ngắn nghỉ giữa tiết một và tiết hai, cô cất cuốn sách giáo khoa trên bàn nhét vào ba lô.

Bạn học liếc cô một cái, ngạc nhiên nói, “Trốn học môn chuyên ngành à?”

Phải biết rằng, kể cả môn lịch sử học viện không điểm danh cô cũng đều ngoan ngoãn đi học.

“Quay về tớ mượn ghi chép của cậu chép lại.” Triệu Ôn Ôn không giải thích được. Nếu không đi bây giờ thì tiết thứ hai và tiết thứ ba sẽ học liền với nhau.

Người kia sẽ không có kiên nhẫn chờ cô lâu như vậy.

Cô cũng có thể không đi, nhưng cô không biết hậu quả của việc không đi là gì.

Không biết mới làm người sợ hãi.

Ra khỏi tòa nhà có mái vòm màu lam đã cũ của Học viện Lý, dọc theo bậc thang đi xuống dưới.

“Đi qua quảng trường Đỏ.” Điện thoại tiếp tục gửi lời nhắc.

Triệu Ôn Ôn đứng trên thềm đá, nhìn xuống sân vận động màu đỏ bên dưới, khuôn viên buổi chiều vắng lặng lại trống trải, ánh mặt trời chiếu vào cây ngô đồng cao lớn, trên đường băng lá rụng rực rỡ, cô đi trên con đường nhỏ băng qua hàng cây, đi qua sân thể dục, giống như xuyên qua một đoạn lịch sử.

“Lên sườn núi, bên trái có một con đường mòn nhỏ.”

“Nhìn thấy rừng thông không? Tiếp tục đi lên phía trước đi.”

Cô đi theo lời nhắc, thỉnh thoảng nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng đi xuyên qua một con đường rợp bóng cây xanh đến một tòa nhà cổ màu đỏ đầy dây leo thường xuân, cô không biết nơi này, nhìn qua như là ký túc xá của nhân viên trường trung học phụ thuộc. Mà anh tựa hồ đối với khuôn viên trường rất quen thuộc.

Một chiếc SUV cỡ lớn màu đen đậu bên dưới hàng rào lưới của sân bóng rổ. Dưới ánh nắng, bề mặt sơn mài đen bóng ánh lên lớp sơn bóng cao cấp.

Trình Phi từ kính chiếu hậu nhìn Triệu Ôn Ôn một đường vừa nhìn xung quanh vừa chậm rãi đi tới.

Cô đi đường không giống người khác, bộ dáng lang thang không có mục tiêu, lảo đảo lắc lư không vội vàng.

Hôm nay cô mặc một cái váy denim màu xanh nhạt, rất rộng, có một hàng cúc. Mang một chiếc ba lô màu nâu, tóc dài dày với vài lọn xoăn tự nhiên, đôi giày thể thao màu trắng, là kiểu trang điểm điển hình của sinh viên.

Thật ra nếu đặt cô trong đám người rất bình thường, mỗi ngày đều có thể tùy ý thấy trong khuôn viên trường, dáng người trung bình, diện mạo trung bình, trang điểm trung bình, anh đi qua thậm chí không thèm nhìn một cái.

Trình Phi hôm nay không có tiết học. Trong khoảng thời gian này kết bạn với nữ sinh nếu không đi leo núi thì chính là ăn cơm dã ngoại trên núi.

Thời tiết rất đẹp, anh đồng ý rồi.

Vài người kết bạn cùng đi, trên đường có đoạn bọn họ tránh đi một chỗ, nữ sinh hỏi anh có muốn làm ở dã ngoại không, anh liếc mắt nhìn rễ cây mọc rêu, nhàn nhạt cự tuyệt.

Nữ sinh có lẽ cảm thấy mất mặt, trên đường về rầu rĩ không vui, nhỏ giọng nói thầm hôm nay cô ấy cố ý mặc nội y chạm rỗng mới mua.

Trình Phi nhìn thẳng lái xe, trong đầu đều tưởng tượng Triệu Ôn Ôn mặc áo ngực ren xụi lơ dưới thân anh.

Đưa nữ sinh đến ký túc xá, anh không nói thêm câu nào nữa. Cảm giác anh không cao hứng, nữ sinh tự giác bước xuống xe.

Không biết hôm nay cô mặc cái gì dưới váy? Mang theo suy nghĩ như vậy, cổ họng Trình Phi hơi thắt lại, di chuyển đôi chân dài.

Cửa xe mở ra, cô cẩn thận ngồi lên, đem ba lô trên lưng gỡ xuống ôm trước ngực, cúi đầu không nhìn anh.

“Không vui?” Trình Phi nghiênh sang bên cạnh, liếc cô một cái, giọng nói không mang theo cảm tình hỏi.

Triệu Ôn Ôn cảm thấy không biết nên trả lời như thế nào nên không trả lời.

Cô không có cách nào từ chối anh, im lặng là vũ khí duy nhất của cô.

“Muốn uống nước không?” Anh mở nắp hộp đựng đồ bên cạnh, lấy chai nước khoáng cho cô.

Trong xe anh không dính bụi bẩn, không có đồ vật dư thừa, vật trang trí duy nhất là chuỗi ngọc bài treo trên kính chiếu hậu. Lần đầu tiên ở nhà anh cô đã chú ý tới, anh có thói ở sạch.

Một đường đi tới Triệu Ôn Ôn ra mồ hôi có chút khát nước, liền nhận lấy mở nắp chai ra.

Thời điểm ngẩng đầu uống nước, cảm giác được anh đang nhìn, tầm mắt dao động chậm rãi trên người cô, giống như một quốc vương cao ngạo kiểm tra vật sở hữu của mình. Cô không khỏi khẩn trương, thiếu chút nữa bị sặc.