Triệu Ôn Ôn đã quên ngày hôm đó một mình trở về như thế nào.
Tóm lại là khóc một hồi.
Đảo mắt một cái kỳ nghỉ đã kết thúc, bắt đầu đi học lại. Triệu Ôn Ôn toàn thân đều tập trung cho việc học.
Buổi chiều ngày hôm ấy trải qua không chân thật, đến nay vẫn cảm thấy như là một cơn ác mộng.
Thỉnh thoảng ở trường vẫn sẽ thấy Trình Phi, bên cạnh là một đám bạn bè xinh đẹp, cả nam nữ đều có. Anh quá nổi bật trong đám đông, cao ráo đẹp trai, anh tuấn lạnh nhạt.
Dù biết anh không nhớ rõ nhưng cô vẫn tránh đi tầm mắt của anh, bước nhanh qua.
Ngày này, lớp học Mác Lê-nin được mấy học viện tổ chức cùng nhau trong một giảng đường kiểu bậc thang thật lớn.
Giáo sư giảng bài cũng không hùng hồn lắm nên mới chỉ đến khóa thứ hai sinh viên đã chạy thoát hơn nửa.
Vị giáo sư tức giận đến mức điểm danh từng người một.
Triệu Ôn Ôn đứng lên trả lời, ngồi xuống tiếp tục ghi nhớ từ đơn. Bạn học bên cạnh đột nhiên thọc cánh tay cô, “Bên kia có người đang nhìn cậu kìa...”
Cô ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy một cái ót mơ hồ.
Cũng không quan tâm.
Không ngờ vừa ra khỏi lớp người đó đã trực tiếp đến xin số.
Bây giờ theo đuổi người đều trực tiếp như vậy sao?
Triệu Ôn Ôn hoàn toàn không quen anh ta.
Không muốn cho, nhưng xung quanh có rất nhiều bạn học, đã có người la ó.
Triệu Ôn Ôn cảm thấy thật quẫn bách, tùy tiện viết dãy số rồi ném lên bàn bỏ chạy.
Dù sao đến lúc đó không trả lời là được. Trên đường về ký túc xá, Triệu Ôn Ôn kiên định với tâm lý đà điểu của mình.
* Tâm lý đà điểu: hội chứng tâm lý chỉ hình ảnh con đà điểu chôn đầu xuống cát, thường ám chỉ những người gặp chuyện thì phớt lờ đi, coi như không có chuyện gì xảy ra. Câu chuyện đà điểu chôn đầu xuống cát giờ đây được chỉ những người không dám đối diện với khó khăn
“Có người theo đuổi, sao cậu lại không vui?” Bạn học khó hiểu hỏi.
“Tớ không muốn yêu bây giờ...” Trải qua sự việc kia, cô có chút chán nản, cuộc sống đại học vốn kỳ vọng bỗng chốc trở nên ảm đạm.
“Vậy sao còn cho họ số?”
“Chỉ là... không biết từ chối như thế nào.” Nói thẳng không cho có phải sẽ khiến người ta mất mặt không.
“Vậy viết bừa một dãy số không phải được rồi sao.”
Đúng vậy, sao cô lại không nghĩ tới.
Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Trình Phi lần đầu tiên vào ký túc xá nam sinh. Bên trong thông gió không tốt lắm, có mùi kỳ lạ.
Anh không xin ở trọ, lần này anh chỉ đến với Lục Quần để lấy một thứ.
Vào trong không khí càng kém, anh có thói quen ở sạch nên chỉ dựa vào giường Lục Quần chơi điện thoại chờ hắn tìm ghi chép.
Ở giường đối diện vài nam sinh ở trần đang khoác lác.
“Triệu Ôn Ôn.” Một nam sinh trong đó đột nhiên nói, “Không cảm thấy cái tên này rất hay sao?”
“Làm sao vậy?”
“Vừa nghe liền muốn áp cô ấy lên tường hôn.”
Mấy nam sinh khác đáng khinh mà cười rộ lên.
“Hôn còn chưa đủ, còn muốn thao nữa, làm từ phía sau, làm đến mẹ nó sướиɠ!”
Cười còn to hơn.
“Nói nhiều như vậy cũng vô ích, lão tam định xuống tay như nào?” Nam sinh được gọi là lão tam liếʍ môi, ý da^ʍ không kiềm được. “Để tao nói chúng mày biết, loại này là dễ dụ nhất, nhìn thẹn thùng hướng nội, nhưng sau khi lên giường lại ngược lại, rất dễ buông thả, mày kêu cô ấy làm cái gì đều có thể phối hợp, vừa thuần khiết vừa dâʍ đãиɠ...”
Vừa nói đến da^ʍ ngôn uế ngữ, toàn bộ không khí phòng đều nóng lên.
Lục Quần cuối cùng cũng tìm thấy ghi chép.
Trình Phi nhét lại điện thoại vào túi quần, đứng thẳng chân, duỗi tay cầm lấy. “Cảm ơn.”
“Ở lại chơi một lúc?”
“Không được.”
Cánh cửa mở ra, bóng dáng cao lớn biến mất ở cửa.
Bạn học quay đầu lại, “Ai vậy?”
Lục Quần cười cười.
Chơi tennis trong giờ thể dục, mồ hôi đầm đìa.
Lục Quần và Trình Phi mặc bộ đồ thể thao màu xanh đỏ bên ngoài bộ quần áo tennis của mình, khoác túi cầu màu đen từ sân bóng đi ra, đi qua khu ký túc xá, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Hey, Lục Quần.” Người được gọi là lão tam lần trước chạy đến khoác vai hắn.
Lục Quần cười nhẹ, bất động thanh sắc đẩy tay lão tam ra.
“Nghe nói các cậu thành lập câu lạc bộ đua thuyền, cho tớ tham gia với.”
“Ừ.” Lục Quần cười tủm tỉm.
“Sảng khoái!” Lão tam vỗ bả vai hắn thật mạnh.
Trình Phi đứng một bên khó hiểu liếc Lục Quần một cái, Lục Quần khẽ lắc đầu,
Cũng may lúc này có người đi ngang qua, lão tam mới buông tay túm chặt người kia.
“Triệu Ôn Ôn!”
Triệu Ôn Ôn sửng sốt.
Từ xa nhìn thấy Trình Phi cô đã cố ý tránh đi một chút.
Không nghĩ tới nửa đường đột nhiên một người lao tới ngăn cô lại.
Cô không quen biết người này.
“Sao cậu không trả lời tin nhắn tớ gửi?” Giọng điệu ra vẻ thân mật.
Triệu Ôn Ôn mở to mắt, không nói còn không biết, hắn nhắc tới Triệu Ôn Ôn liền nghĩ tới.
Kể từ khi cô cho số điện thoại đã nhiều lần nhận được tin nhắn sắc tình, nhưng cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc chặn nó.
Triệu Ôn Ôn giật giật tay bị nắm lấy, muốn tránh thoát.
Người nọ lại càng nắm chặt, ra vẻ thân thiết, cúi đầu.
Nhìn từ phía sau, người không biết còn tưởng bọn họ rất thân mật.
“Tớ không quen biết cậu.” Triệu Ôn Ôn lùi lại một bước, sợ hãi không thể giải thích được.
Đôi mắt bất lực nhìn quanh, đột nhiên thấy đối diện là Trình Phi. Cách vài bước, Trình Phi thờ ơ bình tĩnh nhìn. Mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi được buộc bằng băng đô màu đỏ sậm, khuôn mặt tuấn tú có những đường nét thâm thúy.
Anh thật là đẹp, tuy là vô tình cũng động lòng người.
“Buổi tối liên lạc với cậu, nhớ trả lời.” Người nọ chỉ lo tự quyết định.
Thật là không thể hiểu được.
Triệu Ôn Ôn dùng sức, rốt cuộc cũng rút được tay lại. Cô không biết phải làm sao với loại người này, nên quay người nhanh chóng rời đi.
“Đuổi theo không?” Lục Quần ở một bên thuận miệng hỏi.
“Haizz, còn mắc cỡ.” Lão tam không nghĩ tới cô chạy mất.
Lục Quần cười cười quay đầu nhìn Trình Phi. “Làm sao vậy?”
Trình Phi thu hồi tầm mắt, “Đi thôi.”
Triệu Ôn Ôn ở cái bồn ở phía sau phòng học dùng sức rửa tay. Người vừa rồi khiến cô cảm thấy khó chịu không nói nên lời.
Vòi nước bên trái bị mở ra, dòng nước chảy ào ào. Cô quay đầu lại, Trình Phi cúi đầu xuống, dùng hai tay hứng nước hất lên mặt.
Cô vô thức muốn rời đi, hai chân lại như mất đi sức lực.
“Em tên là Triệu Ôn Ôn?” Trình Phi ngẩng đầu lên, tùy ý kéo chiếc băng đô trên đầu xuống, nắm lấy mái tóc đen ướt đẫm. Mái tóc rối bù càng khiến anh nhìn nhiều hơn vài phần cuồng dã.
Triệu Ôn Ôn khẩn trương, không biết anh muốn làm gì.
Trình Phi cũng không để ý, cởi đồ thể dục khoác lên vai, xách túi cầu lên. “Lại đây.”
Sau khi đi về phía trước vài bước, không nghe thấy động tĩnh gì liền xoay người nhìn cô một cái.
Cô không nên đi, Triệu Ôn Ôn nghĩ thầm.
Nhưng mà người kia, trời sinh đã có khí thế khiến người khác không thể cự tuyệt.
Đi qua hàng lang lúc chạng vạng, dãy nhà cũ mờ mờ ảo ảo.
Trình Phi mở một phòng học ở phía tay phải của tầng một. Hội sinh viên thường phải mượn phòng học để tiện mở họp, cho nên chìa khóa vẫn luôn ở trên người.
Cánh cửa sau lưng bị khóa lại, trái tim Triệu Ôn Ôn đập loạn xạ.
Trình Phi nhìn cô, hôm nay cô mặc chiếc váy liền áo sọc trắng đỏ. Trong đầu hiện lên đều là những lời trong ký túc xá nam sinh ngày đó.
“Vừa nghe liền muốn áp cô ấy lên tường hôn.”
“Hôn còn chưa đủ, còn muốn thao nữa, làm từ phía sau, làm đến mẹ nó sướиɠ!”
“...nhìn thẹn thùng hướng nội, nhưng sau khi lên giường lại ngược lại, rất dễ buông thả, mày kêu cô ấy làm cái gì đều có thể phối hợp, vừa thuần khiết vừa dâʍ đãиɠ...”
Không phải anh muốn nghe mà là trí nhớ anh quá tốt.
“Em đã hôn cậu ta chưa?” Anh vén mái tóc dài của cô lên, dùng ngón tay lạnh lẽo chạm vào vành tai cô.
“Cái gì?” Triệu Ôn Ôn run rẩy.
Trình Phi thu tay lại, ngón tay lướt qua môi cô, xoa ấn thật mạnh.
Ký ức ngày đó mãnh liệt trào ra, đau đớn, xấu hổ cùng kɧoáı ©ảʍ đan xen nhau, mùi vị phức tạp, cuối cùng chỉ còn lại chua xót. Triệu Ôn Ôn khóe mắt chợt đỏ lên.
“Không muốn nói?” Trình Phi buông tay, “Vậy kiểm tra một chút.” Nói xong, môi liền hạ xuống.
“Ưʍ...” Triệu Ôn Ôn muốn trốn nhưng cằm lại bị anh nắm, đầu lưỡi tiến vào, cuộn lấy đầu lưỡi cô mà dùng sức mυ'ŧ, liếʍ láp, câu dẫn, bắt chước tần xuất làʍ t̠ìиɦ nông nông sâu sâu, dần dần nước bọt tương giao, đầm đìa.
Hóa ra cảm giác hôn môi là như vậy, Triệu Ôn Ôn bị Trình Phi liếʍ cả người mềm nhũn, hạ thân đột nhiên trống rỗng ngứa ngáy.
Loại cảm giác này vừa xa lạ lại khó nhịn, cô cảm thấy thẹn muốn khép chân lại, lại bị phát hiện.
Tay Trình Phi luồn vào từ dưới váy, dán vào qυầи ɭóŧ sờ, quả nhiên đã ướt.
Lần đầu tiên hôn đã mẫn cảm như vậy. Anh cười thầm. Ngón tay vén qυầи ɭóŧ lên duỗi vào, miệng huyệt trơn trượt, dính đầy chất lỏng.
Quả thật, hôn một cái liền muốn thao cô. Hôn không đủ, muốn hung hăng cắm vào thao cho đủ.
Triệu Ôn Ôn bị anh sờ đến không chỗ dung thân, chỉ có thể quay mặt đi không dám nhìn anh.
“Có muốn anh cắm vào không?” Anh liếʍ vành tai cô, bàn tay ở dưới mò mẫm trong qυầи ɭóŧ, đốt ngón tay cong lên, cọ xát vào da thịt mềm mại của cô.
Một mảnh lầy lội.
Nghĩ đến ngày đó đau đớn, Triệu Ôn Ôn khẽ run lên, cô quay lại nhìn Trình Phi, cầu xin anh buông tha cô.
Trình Phi nhìn cô, sắc mặt ửng hồng, trong mắt bị tìиɧ ɖu͙© xa lạ hun đến mờ mịt sương mù, lại còn lắc đầu.
“Thân thể em muốn rồi,” đôi mắt đẹp của anh nhìn thẳng vào đáy lòng cô, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy du͙© vọиɠ trở nên hung ác, “đừng nói dối...”
Triệu Ôn Ôn hé miệng, không thể phản bác.
“Nói đi.” Anh đột nhiên dịu dàng. Người này luôn chợt lạnh chợt nóng.
“Muốn...” Triệu Ôn Ôn xấu hổ nhắm mắt lại. Cô biết mình không thể trốn thoát.
“Muốn gì?”
“Muốn anh cắm vào.” Thân thể trống rỗng đến rối tinh rối mù.
“Cắm vào làm gì?”
Cảm giác ngứa ngáy bao phủ khắp cơ thể, cô lại không thể nói lên từ kia, chỉ dùng hai chân vặn vẹo áp vào hạ thân anh, khó nhịn mà cọ cọ.
Thật là vừa thuần khiết lại dâʍ đãиɠ.
Trình Phi ánh mắt nặng nề, anh cởi đồ thể thao ra, dươиɠ ѵậŧ đỉnh vào đùi cô, “Nhìn xem em làm anh cứng thế nào.”
Triệu Ôn Ôn không dám mở mắt. Lần trước cô đã nhìn thấy kích thước của nó, nó khiến cô thấy sợ hãi.
“Lần thứ hai sẽ không đau.” Nhìn ra cô bất an, anh trầm giọng dỗ dành. Loại thời điểm này anh lại rất dịu dàng.
Túm lấy hai chân trắng nõn của cô, Trình Phi một tay nâng mông, để cô dựa lưng vào cửa, hai chân vòng lấy eo anh.
“Đây là phòng học.” Cách một cánh cửa chính là hành lang. Triệu Ôn Ôn ôm vai anh, bất an.
“Sẽ không có ai đến lúc này.” Trình Phi không thèm quan tâm mà vén váy cô lên, cuộn nó lên đến bầu ngực phía trên. Hôm nay cô mặc chính là bra màu đen, ren đen tinh xảo, thanh thuần lại dụ hoặc. Sở thích nội y của cô rất đúng ý thích của anh.
“Mặc dâʍ đãиɠ như vậy cho ai xem?” Đã nhiều ngày như vậy, anh vẫn luôn nhớ dư vị ngày hôm đó điên cuồng đâm vào khe ngực cô. Muốn tìm được cô không khó, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Phụ nữ mà, khi nào muốn đều có.
Không nghĩ tới, cô lại đem chính mình đưa đến trước mặt anh.
“Có bị người khác sờ qua hay không?” Anh chơi đùa ngực cô.
Triệu Ôn Ôn lắc đầu, có chút tủi thân.
Trình Phi thấp giọng lẩm bẩm, ôm cô cao hơn, môi vừa lúc dán đến ngực cô, anh vươn đầu lưỡi, liếʍ liếʍ đầṳ ѵú tươi mới, một ngụm ngậm vào miệng.
“...” Bị bao bọc trong khoang miệng ấm áp ẩm ướt, Triệu Ôn Ôn suýt chút nữa rêи ɾỉ ra tiếng, gắt gao cắn môi.
Mồm to phun ra nuốt vào ngực cô, dươиɠ ѵậŧ sớm đã cứng rắn nóng bỏng rốt cuộc nhịn không được, lập tức nhập vào tiểu huyệt sớm đã lầy lội bất kham.
“Ư a...” Bị lấp đầy trong nháy mắt, phần đầu phía trước căng ra tầng tầng nếp gấp thẳng đến chỗ sâu bên trong, không thể miêu tả được cảm giác phong phú rót đầy toàn thân, Triệu Ôn Ôn run rẩy một trận liền lêи đỉиɦ.
Thân thể kịch liệt co rút không ngừng đè ép anh, cao trào không ngừng tràn ra nước xối lên dươиɠ ѵậŧ, nóng bỏng, da đầu Trình Phi sướиɠ đến tê dại.
Quá nhạy cảm, tại sao lại có một thân thể mẫn cảm như vậy.