Ôn Nhu Khó Nhiễm

Chương 7: Ꮯôn Ŧhịt̠ cắm hậu huyệt

“Tiểu thư, tốt, xuống dưới đi.” Lâm Nguyên Thường vỗ vỗ cách mông nàng đang nhếch lên, kêu nàng từ trên bàn xuống dưới.

Ôn Tình Nhiễm thật cẩn thận bò xuống, ngọc thạch cắm trong cúc huyệt căng đến làm cho nàng khó chịu, nàng đứng cũng không được ngồi cũng không xong, bụng dưới đau.

“Tiểu thư, đến bên này ngồi.” Lâm Nguyên Thường kéo ghế lại đây, ý bảo nàng ngồi xuống.

Ôn Tình Nhiễm nhìn cái ghế ngạnh bang bang kia, không biết phải làm sao. Cúc huyệt lộ ra nửa cán cầm ở bên ngoài, kêu nàng ngồi kiểu gì đây.

Lâm Nguyên Thường đương nhiên nhìn ra nàng đang do dự, cười nói: “Tiểu thư, cái này là rèn luyện sức chịu đựng cùng định lực của người. Ngồi lên tay cầm, không thể dùng sức, cũng không thể phân tâm, ngươi nếu luyện thành, sẽ có tiền đồ vô hạn.”

Ôn Tình Nhiễm tất nhiên là sẽ không hoài nghi lời Lâm Nguyên Thường nói, chỉ có thể chậm rãi đi đến vị trí, thật cẩn thận ngồi xuống. Lâm Nguyên Thường lại đi đến phía sau nàng, nắm bả vai nàng đè xuống, tay cầm đυ.ng vào ghế, đâm thẳng vào.

“A!” Ôn Tình Nhiễm la lên một tiếng, muốn đứng lên, lại bị Lâm Nguyên Thường đè lại: “Tiểu thư đừng động đậy, khoảng cách này vừa đúng, ngài duy trì tư thế này tập viết đi.”

Ôn Tình Nhiễm không có cách nào khác, chỉ có thể dựa vào phu tử chống chân ngồi xổm xuống, không để thân thể ngồi xuống ghế. Nhưng nàng là một kiều kiều tiểu thư, tất nhiên chân không sức lực gì, mới một hồi liền đau nhức vô cùng, run run rẩy rẩy, thân mình lung lay sắp đổ.

Mới nhoáng cái ngọc thạch kia lại vào trong chút, vừa trướng vừa đau, Ôn Tình Nhiễm không bao lâu liền nhịn không được, thanh âm run rẩy cầu xin Lâm Nguyên Thường: “Phu tử, ta chịu đựng không nổi, thật là căng…”

Lâm Nguyên Thường than một tiếng nói: “Thôi thôi, ngươi đứng lên, để ta giúp ngươi buông lỏng ra.”

Ôn Tình Nhiễm nghe theo lời hắn nói, buông bút chống bàn đứng dậy.

“Đến, đỡ bàn, ta xem giúp ngươi.” Lâm Nguyên Thường để nàng nhấc mông lên, ngồi xổm phía sau nàng làm bộ làm tịch bẻ ra đường đi xem ngọc thạch.

Cúc huyệt hồng nhạt kia bị căng thành một vòng tròn, bên trong lộ ra một cây oánh bạch ngọc thạch. Lâm Nguyên Thường nắm lấy cán cầm, thong thả trừu động, vật kia từ bên trong cúc huyệt chậm rãi bị lôi ra, kéo một mảnh huyệt thịt.

“Ưm a…” Tay Ôn Tình Nhiễm chống mặt bàn, chỉ cảm thấy hậu huyệt một trận tê dại, lại có chút luyến tiếc vật cứng kia rời đi, cầm lòng không đậu co rút cúc huyệt, không chịu buông ra.

Phản ứng của nàng Lâm Nguyên Thường đoán không sai, nhếch môi cười: “Tiểu thư đừng vội, rất nhanh liền thoải mái.” Một bên nói một bên đem đồ vật trong tay nhanh chóng thọc vào.

“A… A… Phu tử… A…” Ngọc thạch kia nhanh chóng ở trong hậu huyệt nàng đảo lộng, thế nhưng lại làm nàng càng thêm sảng khoái, lắc mông vặn vẹo theo tần suất ngọc thạch thọc vào rút ra, cúc huyệt thế nhưng chảy ra thật nhiều chất lỏng, theo ngọc thạch đảo lộng vẩy ra ngoài.

Lâm Nguyên Thường xem đến choáng váng, trong lòng hưng phấn lạ thường. Còn chưa gặp hậu huyệt nào có thể tiết ra nhiều nước như vậy, không khi cắm vào sẽ sướиɠ bao nhiêu.

Lập tức cũng không muốn nhẫn nhịn, đứng lên cởϊ qυầи mình ra, lộ ra căn côn ŧᏂịŧ sớm đã đứng thẳng, ở tiểu huyệt Ôn Tình Nhiễm xoay vòng lấy dâʍ ɖị©ɧ, rút ra ngọc bổng, để trước cúc huyệt đóng mở không ngừng chậm rãi cắm vào.

“Tiểu thư đã thích ứng được căn ngọc thạch kia, liền đổi căn lớn hơn thử xem.” Lập tức ôm nàng nhanh chóng làm.

Côn ŧᏂịŧ Lâm Nguyên Thường nói không lớn, nhưng cũng không nhỏ, so với căn ngọc bổng lại thô dài không ít, cắm vào liền gấp không chờ nổi thao làm.

“A… A…” Ôn Tình Nhiễm bị hắn đè ở trên bàn, toàn bộ cúc huyệt bị côn ŧᏂịŧ Lâm Nguyên Thường nhét đầy, vật kia vừa nóng vừa lớn, cắm đến nàng rêи ɾỉ không ngừng.

“Ưm a… Phu tử… Làm sao… Làm sao… Viết chữ được… A… A…” Đến lúc này Ôn Tình Nhiễm còn không quên việc tập viết chữ.

Lâm Nguyên Thường làm đến sung sướиɠ, cúc huyệt này khẩn trí mềm hoạt so những huyệt lúc trước hắn làm tốt hơn nhiều, không biết có phải tiểu huyệt phía trước càng mất hồn hơn không. Đúng là đến hứng, lại bị nàng hỏi, tròng mắt Lâm Nguyên Thường chuyển động, lập tức có chủ ý:

“Tiểu thư… Ha… Lát sau… Hô hô… Ăn nước mực của ta xong, tập viết mới có thể càng thông thuận… A… Thật chặt…” Lâm Nguyên Thường thở hổn hển, dưới thân không dừng chút nào, côn ŧᏂịŧ thao lộng càng thêm dùng sức.

Hai người liền điên cuồng trên bàn như vậy nửa ngày, Lâm Nguyên Thường mới đưa chất trắng đυ.c của mình vào hậu huyệt của nàng. Tiết xong còn không chịu rút ra, cắm ở bên trong ngăn không cho thứ kia chảy ra.

“Tiểu thư, mực nước giữ ở bên trong càng hiệu quả.” Dứt lời đem người ôm người để trên đùi, muốn nàng viết chữ ở tư thế này.

Lâm Nguyên Thường giúp nàng liếʍ mặc liền nhìn thấy ngọc thạch nằm trên bàn, chất nhầy phía trên có chút khô lại, còn dính ở bên trên.

Tâm niệm hắn vừa động, đem vật kia lại đây, tách chân Ôn Tình Nhiễm ra cắm vào tiểu huyệt phía trước.

“Ưm a… Phu tử…” Hai huyệt trước và sau của Ôn Tình Nhiễm đều bị vật cứng lấp kín, thỉnh thoảng Lâm Nguyên Thường còn trừu động côn ŧᏂịŧ của mình hoặc ngọc thạch đằng trước, tiểu huyệt nàng lần thứ hai ngứa lên.

Thấy vậy Lâm Nguyên Thường tất nhiên sẽ không chút khách khí, đè nặng nàng lần thứ hai thao làm, nơi nào còn nhớ việc tập viết…