Ôn Nhu Khó Nhiễm

Chương 4: Thân thể trần trụi tiếp nhận sự dạy dỗ của phu tử

Lâm Nguyên Thường từ ngày ấy nếm được ngon ngọt càng thêm lớn mật, ngày tập viết bắt Ôn Tình Nhiễm phải cởϊ qυầи áo mới được viết.

Ôn Tình Nhiễm tự nhiên kỳ quái, hỏi: “Phu tử tại sao phải cởϊ qυầи áo tập viết? Lúc trước lão phu tử chưa bao giờ dạy ta như vậy.”

Sắc mặt Lâm Nguyên Thường không đổi, cười nói: “Mỗi phu tử có cách dạy khác nhau. Bảo ngươi cởi là vì quần áo to rộng, không thấy rõ dáng người của ngươi, không tiện sửa. Nếu ngươi không muốn thì không cần cởi.”

Ôn Tình Nhiễm nghe cũng cảm thấy có lý, vội nói: “Vậy thì cởi, tiên sinh đừng giận.” Nói xong liền cởi bỏ la sam trên người, cởi luôn quần áo.

Lâm Nguyên Thường đứng ở bên cạnh, thì thấy bên trong la sam lộ ra da thịt trắng như ánh trăng, hai viên vυ' trước ngực tuy còn chưa lớn lên hẳn nhưng lại có hình dạng tuyệt đẹp đĩnh kiều no đủ, hai viên đầṳ ѵú hồng nhạt phía trên điểm xuyết lại là thượng phẩm. Điều làm cho Lâm Nguyên Thường khó nhịn đó là tiểu huyệt dưới hai chân một sợi lông cũng không có, hắn duyệt nữ vô số, đúng thật là chưa thấy qua chân chính Bạch Hổ bức.

“Đến… Bên này ngồi.” Lâm Nguyên Thường ho nhẹ hai tiếng, thu hồi tầm mắt. Gậy thịt dựng thẳng dưới háng cũng lười che lại, dù sao một lát nữa cũng phải lộ ra.

“Nhớ rõ lời ra dạy lần trước không? Eo lưng thẳng, hóp bụng, chân tách ra…” Hắn đứng ở một bên chỉ đạo: “Ngươi xem, ngươi nơi này không đúng…”

Hắn duỗi tay đặt lên trên đùi trần trụi của nàng, đầu tiên là thong thả vuốt ve, chậm rãi dọc theo phần bên trong đùi hướng tới Ôn Tình Nhiễm chân tâm, hơi hơi dùng sức bẻ hai bên ra: “Chân phải tách ra một chút…”

Một bên nói, đầu ngón tay lại cố ý dựa hướng âʍ ɦộ giữa hai chân kia, hướng trong lặng lẽ tìm tòi.

“A!” Ôn Tình Nhiễm hoảng sợ, theo bản năng dùng tay đi chắn.

“Làm sao vậy?” Lâm Nguyên Thường biết rõ cố hỏi, thần sắc tên mặt đúng là vô tội, nhưng lại Ôn Tình Nhiễm thầm mắng bản thân phản ứng quá lớn, buông tay hắn ra, tiếp tục ngồi thẳng.

“Đúng rồi, vị trí này đúng, nhớ kỹ.” Lâm Nguyên Thường cũng không dám quá gấp gáp, buông chân nàng, đến trước ngực nàng, tay to bao vây lấy vυ': “Ngực vị trí hướng bên này một chút…”

Ngón tay lại cố ý khảy hai núʍ ѵú, Ôn Tình Nhiễm chỉ cảm thấy trước ngực tê ngứa, nhịn không được hỏi: “Phu tử sao lại làm vậy?”

“Lát nữa phải vẽ tranh, nếu là vật này dựng thẳng, đối với ngươi càng có giúp ích.” Dứt lời Lâm Nguyên Thường niết càng thêm dùng sức, thậm chí tiến lên mạnh mẽ ngậm lấy liếʍ mυ'ŧ một bên vυ', hút đến khi hai viên núʍ ѵú trướng tím dựng thẳng mới vừa lòng buông ra.

Xong rồi đứng bên cạnh xem Ôn Tình Nhiễm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi tập viết, chỉ cảm thấy công việc này thật tốt, đã có thù lao phong phú, lại có mỹ nhân để bản thân dạy dỗ, dù có dùng thiên kim để đổi cũng không muốn.

Đứng một hồi, Lâm Nguyên Thường nhịn không được sự trướng đau dưới háng, ở một bên cởi hạ sam đi qua: “Tiểu thư đứng lên, người vừa rồi không chú ý, mình càng viết tư thế càng biến hóa, như vậy không tốt.”

Sau khi để Ôn Tình Nhiễm đứng dậy, Lâm Nguyên Thường ngồi xuống ghế, côn ŧᏂịŧ cao cao đứng thẳng lên từ trong thượng sam chui ra: “Ngồi trên đi.”

Ôn Tình Nhiễm nhìn chằm chằm vật vừa chui ra, nói: “Phu tử bút còn ở kia, ngồi như thế nào.”

“Đến, ta dạy cho ngươi.” Lâm Nguyên Thường kéo tay nàng làm nàng tách chân ra ngồi ở trên người mình, cây côn ŧᏂịŧ kia vừa lúc dán chân tâm nàng.

“Dựa lên một ít.” Tay hắn vươn đến chân tâm nàng, bẻ ra hai mảnh Bạch Hổ bức, đẩy côn dán vào thịt mềm của nàng: “Kẹp lấy.”

Nói xong bóp lấy hai bầu vυ' trước ngực nàng, đưa đẩy mông, côn ŧᏂịŧ dán tiểu huyệt nàng nhanh chóng đưa đẩy, chỉ cảm thấy sướиɠ cực: “Ưm ha… Thật sướиɠ…"