Đích thân Lôi Tấn chuyển ghế đến mời Fiona Young ngồi, sau đó thông báo một tin tức khiến tất cả mọi người mừng như điên: “Kể từ hôm nay trở đi, bạn cũ của tôi là Fiona Young sẽ ở lại R&R hướng dẫn và giao lưu một tháng, mọi người đều trở thành học sinh của dì ấy, có vấn đề gì cứ hỏi dì ấy bất kỳ lúc nào. Tôi đã từng nói, chỉ cần vào R&R, tôi sẽ cố gắng đào tạo mọi người, câu này có hiệu lực vĩnh viễn, hy vọng mọi người nắm bắt cơ hội.”
Phòng họp vang lên tiếng vỗ tay như sấm, có thể học tập từ Fiona Young, dù chỉ có một tháng cũng đủ khiến các nhà thiết kế đó cảm thấy kiêu ngạo, càng tuyệt hơn là, bọn họ có thể viết khoảng thời gian giao lưu và học hỏi này vào sơ yếu lý lịch, trở thành vốn quan trọng để đặt chân trong giới thời trang vào tương lai. Quả nhiên xin việc ở R&R là một quyết định đúng đắn, dù năng lực cá nhân có mạnh đi nữa cũng cần phải đứng ở một nơi cao mới có thể bay vọt lên.
Lâm Đạm cũng vỗ tay theo, trong ánh mắt tràn ngập sự kính trọng với bà cụ này. Sau khi đến thế giới này, cô đã tìm hiểu về các nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, trong số đó cô thích nhất là nữ hoàng thời trang này, bởi vì phong cách thiết kế của bà và cô khá giống nhau.
Cho dù Đinh Ninh là người tự cao nhất lúc này cũng không dám không đón tiếp khách quý chu đáo, đích thân pha hai tách cà phê. Ở trước mặt Fiona Young, ông ta chẳng là gì cả, mặc dù ông ta từng nhận được vài giải thưởng quốc tế nhưng so với lý lịch huy hoàng của Fiona thì chỉ được coi là “Vô danh tiểu tốt”.
Lôi Tấn nhận lấy cà phê nhưng không uống mà nhìn Fiona, dò hỏi: “Bạn của tôi, dì có muốn nói gì không?”
“À, không có gì để nói, là nhà thiết kế phải nói chuyện bằng tác phẩm, tôi không chờ nổi muốn thưởng thức tác phẩm của mọi người ngay.” Trước giờ Fiona là người rất dứt khoát, không thích nói chuyện thừa thãi.
“Được rồi,” Lôi Tấn nhìn mọi người, chậm rãi nói: “Mang tất cả bản thảo thiết kế của mọi người lại đây, kể cả bản thảo bị loại đi, để cho Fiona xem qua một lượt, cô có thể dạy cho mọi người rất nhiều thứ.” Hắn nói bằng tiếng Pháp, có một số người hiểu lập tức mang bản thiết kế của mình đến, còn một số người nghe không hiểu thì vẫn đang ngồi ngơ ngác tại chỗ.
Lý Điềm Điềm thuộc về nhóm người nghe không hiểu nhưng Lâm Đạm hoàn toàn hiểu, vì thế kéo cô ta, thấp giọng nói: “Mang tất cả bản thảo gần đây của em lại đây.”
“Á, vâng.” Lý Điềm Điềm lập tức đi theo đuôi phía sau chị Lâm, trong lòng nửa vui nửa buồn. Có thể đi theo Fiona Young học tập tất nhiên là cô ta rất vui, đồng thời cũng khá lo lắng, bởi vì cô ta không biết tiếng Pháp, chắc chắn sẽ không tốt cho việc trao đổi, một khi không trao đổi kịp, đảm bảo việc học cũng sẽ không theo kịp, thế sẽ phí lần đào tạo này của công ty.
“Chị Lâm, em không biết tiếng Pháp, làm sao bây giờ! Công ty có tìm phiên dịch cho chúng ta không?” Lý Điềm Điềm nhỏ giọng hỏi.
Đinh Ninh đi phía trước hai cô cười khẩy một tiếng, một nhà thiết kế đi bên cạnh gã mỉa mai: “Hình như người đến một câu tiếng Pháp nghe còn không hiểu chỉ có mình cô, cô nói công ty sẽ đặc biệt bỏ tiền tìm phiên dịch cho cô à? Sao cô mặt dày thế? Nghe nói cô tốt nghiệp trường nghề trong nước, khó trách ~~”
Người nọ quái gở kéo dài hai chữ cuối, làm người xung quanh cũng trộm cười.
Lý Điềm Điềm vừa xấu hổ vừa giận nhưng không dám cãi nhau với bọn họ, sợ Fiona và Lôi tổng ở trong phòng họp nghe thấy.
Lâm Đạm xoa đầu cô ta, an ủi: “Đừng sợ, chị làm phiên dịch cho em, em cứ theo sát chị là được.”
Lập tức Lý Điềm Điềm tự tin lên. Đúng thế, cô ta có chị Lâm không có gì mà không làm được, cô ta sợ gì ai!
Đinh Ninh quay đầu lại liếc Lâm Đạm, biểu cảm ảm đạm. Nhìn bên ngoài trông ông ta rất bình tĩnh nhưng thực tế thì trong lòng loạn hết cả lên, bởi vì gã biết bản thảo của Lâm Đạm xuất sắc đến đâu, chỉ cần là nhà thiết kế có mắt thẩm mỹ đều có thể thấy được tài năng của cô. Ông ta có thể chèn ép cô, một là ông ta dựa vào lý lịch, hai là dựa vào địa vị, ba là do ông ta nắm quyền, nhưng mấy thứ đó chẳng là gì trong mắt Fiona.
Lôi Tấn mời bà đến là để đào tạo và khai thác nhân của cho R&R, tất nhiên bà sẽ kiểm tra kỹ càng từng người một. Ai có tài thật, ai đυ.c nước béo cò, đều không qua được mắt bà.
Lâm Đạm có tài thật ư? Đinh Ninh không thể không thừa nhận —— cô có, hơn nữa trình độ còn bắt kịp và vượt qua ông ta thậm chí còn hơn nhiều nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế, dù có làm sao cũng không che giấu được tài năng của cô. Nói cách khác, mấy thủ đoạn ngấm ngầm giở trò sau lưng của ông ta sẽ nhanh chóng bị lộ ra dưới đôi mắt của Fiona và Lôi Tấn.
Ông ta rất hoảng, thậm chí trong một chốc ông ta có ý định trốn tránh, vì thế bước đi rất chậm chạp. Nhưng dù có kéo dài thế nào chuyện nên tới cũng phải tới, lúc mọi người tổng hợp tất cả bản thảo đưa cho Fiona, bà kinh ngạc nói: “Tôi muốn hỏi, có chuyện gì xảy ra với mấy bản thảo bị loại bỏ này vậy?”
Không biết có phải trùng hợp hay không mà các bản thảo bị cho là đồ bỏ được bà chọn ra đều là tác phẩm của Lâm Đạm, những bản thảo được chọn ra đó, còn những tác phẩm thậm chí là những tác phẩm đang trong quá trình sản xuất bà chỉ nhìn qua rồi ném sang một bên, không muốn thể hiện rõ sự biểu cảm ghét bỏ.
Đinh Ninh không dám hé răng, sắc mặt tái nhợt đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, những người còn lại thì câm như hến, cúi đầu không lên tiếng, chỉ có mình Lâm Đạm ghé vào thì thầm vào tai Lý Điềm Điềm, phiên dịch từng câu cho cô ta.
Lôi Tấn thẳng chằm chằm Đinh Ninh, lạnh lùng nói: “Nếu như tôi đoán không sai thì ý dì là những bản thảo này bị loại bỏ?”
“Bị loại bỏ?” Fiona không dám tin mà rống lên: “Vớ vẩn thật! Ý của tôi là chỉ là có 26 tác phẩm này là xuất sắc nhất, không cách nào che giấu được hào quang của chúng, có khi mang chúng đến tuần lễ thời trang Milan còn có thể chiếm được buổi trình diễn quan trọng nhất! Nhìn xem những đường nét này đi, sắc sảo và mượt mà đến cỡ nào! Nhìn xem những chi tiết này, tinh tế biết bao! Nhìn kiểu dáng này đi, thời trang biết bao, sang trọng biết bao, đẹp hết chỗ nói! Lôi, không ai có thể thiết kế thời trang giá rẻ có cảm giác cao cấp thế này! Cô ấy có một đôi tay được thượng đế hôn đấy cháu có biết không! Tại sao các người muốn loại bỏ chúng, tại sao?”
Fiona càng xem bản thảo càng thấy thích, bởi vì chúng tương tự phong cách thiết kế của bà, nếu để bà thiết kế, có lẽ chỉ có thể ở mức độ này. Bà đã đứng trên đỉnh giới thời trang, bà không cần dựa vào việc chèn ép người khác để tìm chỗ đứng cho mình, càng tìm tìm được nhiều người trẻ tài năng bà càng vui, còn Lôi Tấn thì vì nhìn trúng điểm này của bà mới mời bà xuống núi.
Bà hết sức kích động, vừa nói vừa lật bản thảo thật nhanh, sau đó lấy ra năm bản thảo phong cách thiếu nữ ra, khen: “Ồ, nhìn xem tôi phát hiện cái gì này! Nhà thiết kế thiên tài đó còn có thể điều khiển phong cách này, quá đáng yêu! Có thể tự do thay đổi hai phong cách hoàn toàn khác nhau nhưng vẫn giữ vững tiêu chuẩn tương đối, quá giỏi, vô cùng giỏi! Cho nên tôi hỏi lại lần nữa, tại sao mấy thứ rác rưởi này được chọn còn bảo vật chân chính thì bị ném sang một bên?”
Ánh mắt sắc bén của bà lướt qua mặt của tất cả mọi người, ngoại trừ Lâm Đạm và Lý Điềm Điềm, tất cả mọi người đều xấu hổ cúi đầu, còn Đinh Ninh thì đã sớm hoảng loạn đến ngón tay run rẩy.
Lôi Tấn chậm rãi nói: “Giám đốc Đinh, tôi giao công việc của bộ phận thiết kế cho ông là vì tôi tin tưởng năng lực của ông. Nhưng bây giờ là tình huống gì vậy? Tôi hy vọng ông có thể cho tôi một câu trả lời.”
Fiona lập tức nhìn sang Đinh Ninh, nghiêm giọng chất vấn: “Cậu là giám đốc thiết kế? Cậu là người loại bỏ những tác phẩm này đi chọn mấy thứ đồ chơi nửa vời này? Chúa ơi, có phải thẩm mỹ của cậu có vấn đề rồi không? Tôi hết sức nghi ngờ sự chuyên nghiệp của cậu! Cậu tên gì?”
Môi Đinh Ninh khẽ run nhưng không dám báo tên, bởi vì ông biết, một khi để nữ hoàng bệ hạ này biết lai lịch của ông ta, bà sẽ nói với mọi người bên ngoài những gì ông ta làm, sau đó cười vào thẩm mỹ của ông ta.
Đúng vậy, Fiona chính là người độc đoán như thế, bà không bủn xỉn đề bạt hậu bối nhưng ghét phải làm việc cùng những người kém cỏi hơn. Nếu làm bà thích, bà có thể nâng người này lên tận trời xanh, nếu làm bà ghét, bà có thể giẫm họ xuống dưới bùn. Bà từng chê gu thẩm mỹ và chế giễu một nhà thiết kế thời trang triển vọng là đồ ngốc sau khi xem một chương trình của nhà thiết kế đó, mỗi ngày còn đăng instagram mỉa mai tác phẩm của đối phương, bức người nọ phải rút lui khỏi ngành. Bởi vì đối với bà, nhà thiết kế mà thiếu thẩm mỹ là một tội ác tày trời, hoàn toàn không thể tha thứ.
Bây giờ cũng vậy, bà đã gắn mác “Tội ác tày trời” lên đầu Đinh Ninh, vẻ mặt nghiêm khắc lộ ra mấy phần lạnh lùng.
Mặt Đinh Ninh trắng bệch, chỉ có thể im lặng gắng gượng. Ông ta không thể thừa nhận mình thiếu thẩm mỹ ở trước mặt Fiona, cũng không thể thừa nhận mình chèn ép Lâm Đạm ở trước mặt Lôi tổng, nói cách khác, hiện tại ông ta có giải thích thế nào cũng bước chân vào bẫy, bị ngã thật đau.
Lôi Tấn không cần gã giải thích, trầm giọng nói: “Giám đốc Đinh, tại sao tôi mời ông với lương cao, tôi nghĩ ông biết rõ rồi chứ. Giờ, chẳng những ông không thể tạo ra giá trị cho công ty mà còn liên tục cản trở người khác sáng tạo giá trị cho công ty, tôi không thể nào tin tưởng ông nữa, ông bị sa thải.”
Đinh Ninh ngồi cứng đờ tại chỗ, dường như trong một lúc không thể chấp nhận tin xấu này, những nhà thiết kế còn lại đều khẽ kinh hô, không giấu được sự kinh hãi trên mặt. Bọn họ không ngờ tổng giám đốc sẽ dứt khoát như thế, nói đuổi là đuổi, chẳng nể mặt tình cảm gì cả.
Lâm Đạm đã ngừng phiên dịch, đè tay lên đầu gối Lý Điềm Điềm để bảo cô ta cố gắng kìm chế biểu cảm cười trên sự đau khổ của người khác.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, Fiona giận dữ nói: “Tại sao cậu không nói gì? Lý do cậu loại bỏ những bản thảo này là gì? Mắt cậu mù rồi à? Tên cậu là Đinh Ninh đúng không? Tôi nhớ ra rồi, năm ngoái cậu đạt được giải thưởng thiết kế quốc gia, chúa ơi, tại sao bọn họ giao giải này cho cậu chứ? Chỉ dựa vào thẩm mỹ của cậu, tôi khó mà tin cậu sẽ thiết kế ra được tác phẩm xuất sắc. Lôi, giúp tôi lấy bản thảo của cậu ta… Ồ, là mấy thứ này à, trình độ cũng được nhưng không thể so sánh được với Lâm Đạm, công ty các cháu có ý gì vậy? Tại sao để người ở trình độ này đứng đầu bộ phận thiết kế? Chẳng lẽ cậu không biết đây là mối họa cho các nhà thiết kế tài năng khác sao? Cậu ta không hiểu khái niệm thiết kế của Lâm Đạm, cậu ta kém xa cô ấy! Lôi, tôi bắt đầu nghi ngờ mắt nhìn người của cháu rồi đấy, chỉ có người tài giỏi nhất mới có thể xứng với chức giám đốc thiết kế này chứ không phải chỉ dựa vào cái gọi là lý lịch và tuổi tác! Lôi, cái này tôi đã nói với cháu rất nhiều lần rồi, cháu quên rồi ư? Trong giới chúng ta, tuổi và lý lịch chả là gì cả, chỉ có tài năng…”
Bà đập bàn bốp bốp vang dội, lần nữa nhấn mạnh: “Chỉ có tài năng mới là mấu chốt quyết định tất cả! Ai không có tài thì lập tức cút ngay cho tôi! Thiết kế đẹp thế này mà bị mấy người làm hại, đúng là vô liêm sỉ! Lôi, tôi nói thật với cháu một câu, nếu để cậu ta làm việc tiếp, sớm muộn gì công ty này của cháu cũng bị phá sản!”